Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 42 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Trên thế giới này bất kể chuyện gì, đều là trước lạ sau quen, Mạnh Tư Thành đã có lần thứ nhất, vậy thì không tránh được có lần thứ hai lần thứ ba. Vì vậy dần dần, buổi tối mỗi ngày Mạnh Tư Thành sẽ chạy đến căn phòng nhỏ của Tô Hồng Tụ như đã thành thói quen của anh vậy.



Sau khi tan việc anh sẽ đến đón Tô Hồng Tụ, sau đó hai người cùng nhau về phòng trọ của cô, Tô Hồng Tụ nấu cơm, Mạnh Tư Thành mở Laptop xem qua một số tài liệu, có lúc anh cũng sẽ xuống bếp giúp cô một tay, nhưng phòng bếp của Tô Hồng Tụ rất nhỏ chỉ đủ không gian cho một người thôi, vì vậy đồng chí Mạnh Tư Thành không thể làm gì khác hơn là hậm hực trở lại bên giường, chờ thức ăn được đặt lên bàn.



Khẩu vị của Mạnh Tư Thành đích xác rất kén ăn, nhưng rất nhanh anh phát hiện Tô Hồng Tụ làm thức ăn rất hợp khẩu vị của mình. Rau cải ăn với cháo, cơm rau dưa, Mạnh Tư Thành từ từ thưởng thức, có lẽ đây chính là cái mà anh khát vọng?



Trong phòng bếp chính là người con gái anh yêu, cô cười dịu dàng, bưng thức ăn lên cho anh, đây là điều Mạnh Tư Thành chưa từng trải qua. Còn nhỏ cha mẹ đều mất, anh ăn nhờ ở đậu, năm xưa đều bị xem thường, sau lại một thân một mình xông xáo bên ngoài, loại mùi vị gia đình này, đối với anh mà nói rất xa lạ.



Tô Hồng Tụ đem một đĩa khổ qua xào đặt trên bàn, mắt thấy Mạnh Tư Thành đang nhìn cô mất hồn, sờ sờ mặt không thấy có bụi, liền nghi ngờ hỏi: "Anh làm sao vậy?"



Mạnh Tư Thành thu hồi tầm mắt, nói nho nhỏ: "Không có gì, anh thích ăn đồ em nấu."



Tô Hồng Tụ mím môi cười, mặt mày đều là ngọt ngào nói: "Tôi làm cũng không ngon lắm đâu, mẹ tôi luôn nói tôi làm không ngon."



Mạnh Tư Thành gật đầu khẳng định nói: "Em làm rất khá, còn làm tốt hơn một số đầu bếp bên ngoài rất nhiều." Anh nguyện ý ăn cơm em nấu cả đời.



Cơm nước xong, Tô Hồng Tụ đứng dậy muốn đi rửa chén, Mạnh Tư Thành vội vàng ngăn lại, đứng lên xắn tay áo định dọn dẹp bát đũa.



Tô Hồng Tụ kinh ngạc nói: "Anh biết làm sao?"



Mạnh Tư Thành nhíu mày nói: "Quá coi thường anh rồi."



Vì vậy Tô Hồng Tụ nhìn Mạnh Tư Thành mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề đem bát đũa trên bàn mang đến phòng bếp, bắt đầu rửa chén cọ nồi.



Cô bây giờ mới phản ứng kịp, vội vàng chạy lại nói: "Anh cứ để đấy, tôi làm cho."



Mạnh Tư Thành tiếp tục cúi đầu rửa chén nói: "Em đã làm cơm rồi, để anh rửa chén thì mới phải."



Tô Hồng Tụ nhìn thân hình cao lớn của anh ở trong phòng bếp nhỏ hẹp này, rất băn khoăn nói: "Anh không quen ở chỗ đó, cứ để tôi làm đi."



Mạnh Tư Thành dừng lại động tác trong tay, từ từ xoay người lại nói: "Em làm cơm ăn thật ngon."




Từ trên tâm lý mà nói, đây là không hề phòng bị, cô có nghĩ cũng không nghĩ tới bọn họ có thể như vậy.



Nghe được đáp án, Mạnh Tư Thành trầm mặc lại, hô hấp từ từ vững vàng, kích cuồng trong chốc lát dần dần mất đi, Mạnh Tư Thành một tay chống lên thân thể mình, từ trên người cô đi xuống, cũng từ trên giường của cô đi xuống.



Ngồi dậy, từ từ đi tới phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ.



Ngoài cửa sổ, có đèn đường mờ mờ, nhiều phòng ốc, cũng có bóng cây khô loang lổ, đây là phong cảnh quen thuộc.



Rất nhiều buổi tối, anh từng đứng ở bên ngoài dưới một thân cây, ở dưới đó trong bóng tối, lặng lẽ nhìn chằm chằm cái cửa sổ trước mắt này.



Khi đó, anh cảm thấy cái cửa sổ ấy thật ấm áp, nếu anh có thể đi vào, tất nhiên sẽ vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.



Nhưng bây giờ anh mới biết, thì ra anh là người có lòng tham, lòng tham đến hận không được lập tức đem toàn bộ tốt đẹp ôm vào trong ngực mình.



Vì vậy, anh đứng ở bên trong cái cửa sổ này, nhìn phong cảnh phía ngoài.



Tô Hồng Tụ yên lặng đứng dậy, cài lại mấy nút áo bị giải khai, cẩn thận đi tới phía sau anh nói: "Anh không vui sao?"



Mạnh Tư Thành xoay người, cười ôn hòa nói: "Anh không có mất hứng."



Tô Hồng Tụ ngước mắt quan sát thần sắc của anh nói: "Anh chính là đang mất hứng."



Mạnh Tư Thành đi lên trước, kéo tay cô, cúi đầu dịu dàng nói: "Thật không có việc gì, mới vừa rồi là anh quá nóng lòng."



Nếu hỏi cũng không có đáp án khác, Tô Hồng Tụ liền cúi đầu không hề nữa nói gì.



Thật ra cô biết, Mạnh Tư Thành nhất định đang không vui.



Mạnh Tư Thành, người đàn ông này, thật nhỏ mọn.