Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 5 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Ngày hôm sau Tô Hồng Tụ ngủ dậy với đôi mắt thâm quầng, vừa đánh răng vừa hạ quyết định !



Làm mặt dày chống lại sợ hãi mặc kệ bị người đó xem thường cũng muốn mở ra cái miệng này!



Vì vậy, Tô Hồng Tụ do dự nửa ngày, tự động viên bản thân vô số lần, rốt cuộc ở giờ cơm trưa ngày hôm đó cô sợ sệt đi đến sau lưng Mạnh Tư Thành.



"Cái đó. . . . . . Chào bạn. . . . . . Mạnh Tư Thành. . . . . ." Tô Hồng Tụ ngập ngừng nửa ngày, rốt cuộc mở miệng lên tiếng chào hỏi.



"Chuyện gì?" Mạnh Tư Thành mặc dù mặt nhìn lên trời, nhưng trong lòng đang dâng lên một cỗ hi vọng và phỏng đoán vô hạn. Cô ở sau lưng anh do dự đi vòng vo đã lâu, chẳng lẽ có điều gì muốn nói với anh sao?



"Cái đó. . . . . . Mình muốn mượn sổ ghi chép . . . . . ." Tô Hồng Tụ vừa nói ra, hơi sợ sệt ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt khinh thường lạnh lẽo của anh, thì vội vàng cúi đầu.



Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn đỉnh đầu của cô.



Tóc ngắn đến ngang tai, sợi tóc đen mềm mại rủ xuống.



"Chỉ có chuyện này thôi sao?" Mạnh Tư Thành nhàn nhạt hỏi.



"Hả?" Tô Hồng Tụ chợt có chút không hiểu câu hỏi của bạn học Mạnh Tư Thành, không nhịn được ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn anh.



Mạnh Tư Thành không biết trong lòng như thế nào lại có mấy phần ảo não, lạnh lùng ép hỏi: "Chính là muốn mượn sổ ghi chép sao?"



Tô Hồng Tụ không hiểu tại sao anh bỗng nhiên giống như rất tức giận, chỉ có thể vội vàng gật đầu liên tục.



Nào ngờ Mạnh Tư Thành nâng lên mơ ước to lớn của Tô Hồng Tụ, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng, không có ý tốt nói: "Bạn thì cần gì phải mượn bài ghi chép của tôi chứ!"



Tô Hồng Tụ nghe ra giọng điệu khinh miệt, cắn môi dưới, trong đôi mắt chợt nổi lên sương mù. Cô thật sự không thể hiểu, tại sao Mạnh Tư Thành luôn có dáng vẻ khinh thường đối với cô.



Mạnh Tư Thành một câu lạnh lùng nói ra, thấy Tô Hồng Tụ không có phản ứng nào, cũng không biết phải cãi lại, càng thêm giận, châm chọc nói: "Chỉ bằng bộ dạng ngơ ngác như vậy, cho dù bạn có mượn sổ ghi chép bạn cũng thi không khá được!"



Tô Hồng Tụ cắn môi, nhịn xuống giọt nước mắt sắp rơi xuống, không cho mượn thì không mượn, tại sao muốn nói cô như vậy chứ ?




Tô Hồng Tụ nghe giá tiền cũng có chút động lòng, nhìn lại chiếc áo, dường như xem ra không tồi, so với cái áo trong khu thương mại giá 899 cũng không thấy khác biệt cái gì!



Được rồi, quyết định mua cái này !



Mua xong áo, Tô Hồng Tụ muốn một cái túi, cẩn thận cầm áo bỏ vào túi, sau đó rời đi.



Thời điểm đi tới cửa chợ, cô nhìn thấy có một đám nữ sinh đang chen chúc bên một gian hàng, những cô gái kia thoạt nhìn chắc cũng chỉ đang học đại học, đang vây quanh gian hàng này chọn chọn lựa lựa.



Tô Hồng Tụ ở bên cạnh nhìn một chút, lúc này mới phát hiện ra người ta đang mua mỹ phẩm.



Vì vậy cô nhớ lại, lần trước đến công ty DMC phỏng vấn, mọi người đến phỏng vấn cũng đều trang điểm đó sao.



Cô phải chăng cũng nên trang điểm một chút?



Cô nghĩ tới nghĩ lui, lại có chút ngượng ngùng, đợi đến khi đám kia nữ sinh cò kè mặc cả sau đó rời đi, lúc này cô mới đi đến gần.



Chủ sạp không ngừng giới thiệu, nhưng Tô Hồng Tụ đối với mĩ phẩm từ trước đến giờ chưa bao giờ thử qua, loại chuyện tiêu tiền bậy bạ này cô dĩ nhiên không làm.



Cô chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định chọn một thỏi son môi, tốn tám đồng tiền. Tính toán một chút, hôm nay cô tiêu hết 88 đồng, mong công việc khởi đầu thật tốt a! Vì vậy cô vội vàng trả tiền, cõi lòng đầy mong đợi đi về nhà.



Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua buổi tối nghe Tiểu Dạ nói đến chuyện son môi này, cảm thấy nữ chủ quá ngốc rồi, ta đây giới thiệu qua một chút vậy.



Đầu tiên, thật ra trong cuộc sống rất nhiều người đều có một thỏi son môi bình thường, bản thân nghĩ rằng dùng nó có thể sẽ làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn, không biết ở trong mắt người khác là buồn cười cỡ nào, vì vậy được một người ngốc nghếch rồi. Chúng ta đều có thể biết rõ được đó là một thỏi son môi bình thường, nhưng cũng không phải tất cả đều hiểu được điều đó để cho chúng ta trở thành người ngốc nghếch nào đó rồi.



Sau đó, nhìn thấy một người bộ dạng ngây ngốc, chúng ta không phải cũng sẽ giống như mọi người đều mím môi cười một tiếng, nhưng cũng không nói cái gì ? Có thể hay không có một người kéo cô qua một bên, có ý tốt nói cho cô biết đây?



Oh, chuyện này lại nói quá nghiêm túc, nơi này chỉ là đem những chuyện 囧 trong cuộc sống phóng đại n lần viết ra thôi. Nữ chủ là một đứa bé đáng thương, cô ở trong thành thị lăn lộn thật nhiều năm, nhưng vẫn ở tầng dưới chót, rất nhiều chuyện cô còn chưa tiếp xúc qua, mà cô cũng không hiểu.



Cho nên, chúng ta cần cho nam trư thời gian, cho nữ trư thời gian.