Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 51 :

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Bốn tuần sau.



Đây là một buổi vũ hội.



Buổi vũ hội là để ăn mừng vụ án của công ty Hoa Thiên giành được thắng lợi hoàn toàn, ở đây có cán bộ cấp cao của Hoa Thiên, tổng giám đốc Mạc Vân đến từ trụ sở chính Hoa Thiên và trợ lý Tô Tranh đắc lực nhất bên cạnh anh, dĩ nhiên ở đây còn có đoàn người trung lập Mạnh Tư Thành có công lao hiển hách trong vụ kiện.



Trái với Quách Tứ đang dùng đôi mắt không đứng đắn nhìn mỹ nữ khắp mọi nơi, Mạnh Tư Thành rõ ràng có chút không yên lòng.



Bốn tuần, hôm nay là ngày ước định, nhưng Tô Hồng Tụ của anh ở đâu?



Anh hung dữ nhìn về phía Tô Tranh đang ung dung cười nhạt bên cạnh, lần thứ hai cảm thấy không biết làm thế nào với người phụ nữ hồ ly này.



Tô Tranh, Tô Tranh quyến rũ mà lạnh lùng, Tô Tranh giỏi giang mà ưu nhã, cho dù vũ hội có xa hoa thì trên người cô vẫn là bộ âu phục nữ.



Áo khoác nhỏ màu trắng, quần tây dài, cô xinh đẹp mà lại ung dung, cũng làm cho người ta không nhìn thấu.



Mạnh Tư Thành bắt đầu suy xét, một khi tìm được Tô Hồng Tụ, nhất định phải nghĩ cách để cô cách xa người phụ nữ này. Tô Hồng Tụ quá thuần lương, mà người phụ nữ này quá giảo hoạt, Tô Hồng Tụ thuần lương cứ một mực tín nhiệm Tô Tranh giảo hoạt như vậy.



Anh có dự cảm, trong tương lai người phụ nữ này nhất định sắm vai nhân vật phản diện trong đời sống tình cảm của anh và Tô Hồng Tụ!



"Mạnh Tư Thành, Tô Tranh không phải là người phụ nữ đơn giản." Một cô gái mỉm cười quyến rũ đi tới bên cạnh anh.



Mạnh Tư Thành cũng không quay đầu lại, trên thực tế từ sau hôm đó, anh vẫn rất lạnh nhạt với Đàm Tư Tư.



Hiển nhiên Quách Tứ cũng phát hiện ra cái gì đó, nhưng Quách Tứ cũng không tiện làm ra hành vi gì mất phong độ, mà da mặt Đàm Tư Tư cũng đủ dày, vậy mà vẫn cứ đứng ở chỗ luật sư bọn họ không chịu rời đi.



Hôm nay, Quách Tứ bất đắc dĩ cùng đi với Đàm Tư Tư tới tham gia bữa tiệc này, vậy nên phải kiên trì nhận lấy ánh mắt rét căm căm của bạn thân.



Mà lúc này Mạnh Tư Thành mỉm cười nhắc nhở cô gái sau lưng, cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi: "Tôi thật sự không rõ, rốt cuộc cô muốn thế nào?"



Đàm Tư Tư cười: "Em cứ quấn lấy anh, anh có thể đuổi em đi sao?"


Hôm nay đi theo bên cạnh Mạc Vân là Tô Tranh, đúng là người tài giỏi đắc lực nhất bên người Mạc Vân, có Tô Tranh ở đây, người phụ nữ nào có thể dễ dàng tới gần bên cạnh Mạc Vân chứ? Mà hôm nay dưới mí mắt cô, người phụ nữ có thể khiến Tổng giám đốc Hoa Thiên nắm tay cùng đi ra khiêu vũ với nhau, sẽ là kiểu phụ nữ như thế nào đây?



Nghe đồn từ trước đến nay phu nhân Tổng giám đốc Hoa Thiên đều không xuất hiện trước ánh mắt đại chúng, chẳng lẽ lần này lại có ngoại lệ?



Trong lúc mọi người đang suy đoán, trên bữa tiệc lại có một người, sắc mặt đã sớm thay đổi mấy lần.



Khiếp sợ, kinh ngạc vui mừng, sau đó là đố kị, sự đố kị không che đậy!



Sắc mặt Mạnh Tư Thành tái mét, nhíu mắt nhìn về phía trước, nhìn người phụ nữ xinh đẹp bị người đàn ông khác nắm tay đang chậm rãi đi ra.



Cô, là của anh.



Tô Hồng Tụ, là của Mạnh Tư Thành.



Mãi mãi là thế, từ trước đến nay đều là vậy! Cả đời cũng vậy!



Tại sao cô có thể xinh đẹp như vậy? Tại sao cô có thể để cho mọi người thưởng thức vẻ đẹp của cô như thế? Tại sao cô có thể thân mật với một người đàn ông khác như vậy?



Ngay lúc Mạnh Tư Thành nhìn mọi việc trước mắt không dám tin thì không biết Mạc Vân bởi vì điều gì, đột nhiên quay đầu mỉm cười ghé tai nói thầm, không biết nói với Tô Hồng Tụ cái gì.



Ngay sau đó Tô Hồng Tụ liền mím môi cười.



Nụ cười kia, giống như ngưng kết mọi hạnh phúc trên thế gian, lại giống như ẩn chứa sự thuần khiết nhất cổ điển nhất của người phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp.



Mọi người đã nhìn thấy vẻ đẹp của cây xấu hổ khi nó dần dần ra hoa chưa, vậy được rồi.



Cô chính là một cây xấu hổ, bởi vì xấu hổ cũng không dễ dàng nở rộ, nhưng một khi nở rộ thì vẻ đẹp tuyệt đối không thua gì người khác.



Mạnh Tư Thành nắm chặt tay phát ra tiếng kèn kẹt, con ngươi sắc bén trực tiếp nhìn chằm chằm vào đôi trai tài gái sắc dưới ánh đèn chiếu kia.



Tô Hồng Tụ, rốt cuộc em muốn làm gì?