Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 57 :

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Ở trong trí nhớ xa xôi của Mạnh Tư Thành, giống như cũng có hình ảnh, thời điểm lễ mừng năm mới vui vẻ, ấm áp, giống như mẹ bưng lên bát sủi cảo nóng hổi, cùng với hình ảnh mình được nhận bao lì xì. Thế nhưng chút trí nhớ quá xa xôi, quá mơ hồ, nồi sủi cảo nóng bốc hơi làm mơ hồ tầm mắt của anh đồng thời cũng làm mơ hồ tâm trí của anh. Nhiều năm về sau trong trí nhớ mơ hồ kinh nghiệm lễ mừng năm mới đều không phải là quá tốt, hoặc là tại lúc mọi người cười nói thì một mình anh lặng lẽ làm việc nhà, hay mcô đơn ngồi trong phòng nhìn ra thế giới ồn ào bên ngoài.



Đối với anh mà nói, ở trong một không gian rộng mở nhưng ấm áp, thoải mái, vui vẻ, vào buổi sáng đầu năm mới nấu nồi sủi cảo, nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc của mọi người bên cạnh, loại cảm giác này quá mức xa lạ, cũng quá mức . . . . . khát vọng rồi.



Mạnh Tư Thành cúi đầu, ăn xong bát sủi cảo anh cảm giác mắt mình đã có chút ươn ướt.



Tô Hồng Tụ ở bên cạnh chú ý tới vẻ mặt khác thường của anh, vội vàng hỏi; “Thế nào? Anh không thích ăn sủi cảo sao?”



Vừa đúng lúc mẹ Tô từ trong phòng bếp đi ra, thấy tình cảnh này ngượng ngùng cười nói: “Gần sang năm mới mặc dù làm đồ ăn, nhưng đều là món ăn gia đình, đoán chừng cháu ở bên ngoài nhiều, kiến thức rộng rãi, cũng không quen ăn khẩu vị trong nhà làm.”



Mạnh Tư Thành vội ngẩng đầu cười nói: “Bác gái người nói chuyện đi đâu rồi, sủi cảo ăn rất ngon, cháu thích ăn nhất!”



Mẹ Tô cũng rất vui, đặt đồ ăn mới nấu xong lên bàn: “Cháu cũng không cần khách khí, thích ăn món gì thì ăn, nếu là không thích thì nói với Tô Hồng Tụ, muốn ăn cái gì chúng ta chuẩn bị cho cháu.”



Mạnh Tư Thành vội vàng đứng dậy giúp một tay cất xoong: “Bác gái, món ăn đã nhiều, không bằng bác mau ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”



Tô Hồng Tụ cũng cảm thấy chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, không cần phải phiền phức như thế, vì vậy vội vàng kêu mẹ ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, mẹ Tô vốn muốn làm thêm chút thức ăn, nhưng không cưỡng được Tô Hồng Tụ làm nũng lôi kéo, đành phải ngồi theo xuống cùng nhau ăn cơm.




Con ngươi Mạnh Tư Thành sáng ngời nhìn chằm chằm cô gái trong ngực, nhẹ nhàng “Nha” một tiếng: “Em cũng đã suy tính vấn đề đứa bé của chúng ta, vậy anh có phải hay không cũng nên càng thêm cố gắng rồi?” Nói xong đã giữ cằm cô cúi đầu muốn hôn xuống. Tô Hồng Tụ cười bất đắc dĩ đứng lên: “Cái gì với cái gì vậy, anh. . . . .” Nhưng cô còn chưa nói dứt lời, nụ hôn đã tràn đầy trời đẩt rơi xuống rồi.



Buổi tối hôm đó, Tô Hồng Tụ ngủ cùng với mẹ, Mạnh Tư Thành thực sự được ngủ trong phòng của Tô Hồng Tụ.



Ngày thứ hai, lúc ăn sang Tô Hồng Tụ hỏi Mạnh Tư Thành tối hôm qua ngủ như thế nào, Mạnh Tư Thành nhìn một chút mẹ Tô đang bận rộn trong phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Rất tốt, trong phòng em mùi vị rất thoải mái.”



Tô Hồng Tụ nhất thời đỏ mặt, muốn nói anh mấy câu, nhưng vừa hay nhìn thấy mẹ đi ra, nên dừng lại.



Bọn họ đang ăn cơm, chợt Mạnh Tư Thành nhận được một cuộc điện thoại, cũng chính là bạn học cũ gọi tới, báo là muốn mở một cuộc họp mặt bạn cũ, phần lớn các bạn học cũ thời Trung học đều tham gia, hỏi Mạnh Tư Thành bây giờ đang ở thành phố S hay đã trở lại? có tham dự hay không? Mạnh Tư Thành do dự một chút, nói để xem xét thời gian rồi trả lời chắc chắn. Sau đó hai người lại hỏi thăm một phen, tuỳ tiện nói chút chuyện rồi cúp điện thoại.



Một lúc sau Tô Hồng Tụ cũng nhận được điện thoại của bạn học cũ, bạn học dĩ nhiên là biết Tô Hồng Tụ đang nghỉ lễ mừng năm mới ở nhà, vì vậy trực tiếp hỏi năm nay có rảnh rỗi tới tham gia họp mặt không? Tô Hồng Tụ do dự một chút, lại nhìn Mạnh Tư Thành sau đó cũng nói để sắp xếp thời gian sau đó sẽ trả lời chắc chắn, Ngược lại khiến bạn cũ kia cười, hắn thế nhưng lien tiếp nhận được hai câu trả lời giống nhau.



Vừa đúng lúc mẹ Tô đi tới, nghe được bọn họ nói chuyện họp mặt bạn cũ, liền nói là bạn học cũ giờ có cơ hội gặp nhau hẳn là nên tham dự, trong nhà cũng không có chuyện gì, nếu muốn đi thì đi thôi.Vì vậy Tô Hồng Tụ cùng Mạnh Tư Thành hai người cùng liếc mắt nhìn nhau, nghĩ tới hay là cùng đi tham dự thôi, nên cùng chia nhau gọi cho bạn học.



Mẹ Tô thấy bọn họ còn chia ra gọi điện thoại cho bạn thì không khỏi cười nói: “Hai đứa đúng là trẻ con, vẫn là không được tự nhiên!” Trải qua hơn một ngày chung đụng, mẹ Tô đã cùng Mạnh Tư Thành tương đối quen thuộc rồi, còn có tâm lý coi như chính con trai của mình vì vậy mới nói những lời này. Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ lần nữa lại liếc mắt nhìn nhau, có chút ngượng ngùng cười.