Anh Đây Cóc Sợ Vợ
Chương 12 :
Ngày đăng: 16:34 19/04/20
"Anh... Anh theo đuổi thật hả? Có ý tưởng gì chưa?"
Trần Thuật nghỉ ngơi một lúc, lau đi mồ hôi trên trán mình, không nhịn được mà giương mắt, cũng không định ngồi dậy, nền nhà của phòng luyện tập thực sự rất sạch.
—— tự mình trượt lui trượt tới nhiều lần, bảo đảm tuyệt đối.
"Hay là để tôi nói cho cậu xem vài loại?"
Mặc dù nhắc tới thế hệ thứ hai thì thường mọi người có vẻ không có ấn tượng tốt đẹp gì, nhưng thực tế thì, tại tầng lớp trên chân chính, đến quần là áo lụa cũng không có bao nhiêu, muốn chống lại một gia tộc lớn cũng không phải chuyện đùa, kỳ thực từ nhỏ bọn họ đã được giáo dục rất nghiêm khắc.
Còn sở thích về sắc đẹp thì đương nhiên cũng có rồi, lúc học tập nghiêm khắc thường sẽ tìm chút thú vui, trong nhà quản không nghiêm như thế, sắc đẹp có thể trở thành một trong số đó, nhưng đó cũng là do cô tình tôi nguyện, thanh toán tiền bạc rõ ràng, chứ suốt ngày không cùng phụ nữ ăn chơi trác táng nhiều cho lắm.
Nhưng muốn tìm người giống như Cố Thần... Thanh khiết tới nỗi có khi ngay cả cơ thể con gái cũng không mơ tới được... Vậy thì càng ít hơn.
... Đúng là của quý hiếm có.
Nhìn dáng vẻ của anh cậu lúc đó... Chắc chắn là bị treo cổ chết trên cây rồi, cơ mà vấn đề là, cây của người ta không chừng còn chả muốn mọc nhánh dài để anh cậu treo cơ!
Thiếu niên vui sướng tràn trề đánh một trận xong, cả khuôn mặt đỏ gay đầy hao hứng, lúc này còn đang cầm khăn lông chuyển từ lau đầu sang mồ hôi ở cổ.
Nghe thấy lời này, tay cậu buông lỏng, theo phản xạ trực tiếp dùng khăn lông đập vào mặt Trần Thuật.
Huhu!
Đốt đèn lên rồi. Hai người anh em kia lặng lẽ quay đầu đi.
Trần Thuật nhắm tịt cả hai mắt, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, lặng lẽ bắt lấy khăn lông, quăng xuống đất cái vèo.
"Anh Cố! Đây là mặt đấy nhé!"
Đánh người không được đánh mặt nhá! Mặt cậu lớn lên điển trai như thế sao lại dễ dàng để Cố Thần đánh được chứ!
Cố Thần cũng chẳng thèm quan tâm cậu ta nói gì, cố gắng nghiêm mặt, giống như đang không để ý, nói, "Ai nói tôi muốn theo đuổi?"
Không phải nói cậu không để lộ chút gì à?
Trần Thuật:...
Phong Nguyên:...
Dương Hành:...
"Anh giỡn em hả?"
Hận không thể đến ở luôn trong nhà người ta, rõ ràng như vậy...
Lông mày Cố Thần có vẻ bướng bỉnh, nhìn sơ qua biểu hiện của ba người đang ngồi dưới đất, "Ai giỡn cậu làm gì?"
Thấy bọn họ không phản ứng, Cố tiểu gia chậc một tiếng, hất cằm lên, lớn tiếng nói, "Nói các cậu biết, hành động của tôi tuyệt đối không hề có ý theo đuổi cậu ấy."
... Lý... Lý do tốt.
Mọi người giật hết cả mình.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Sau đó, Cố Thần giống như một vị chúa tể của cả trận.
Bằng —— Tôn Hạo Quảng bị bắn pháo.
Bằng —— Tôn Hạo Quảng bị bắn pháo.
Bằng —— Trần Thuật bị bắn pháo.
Bằng —— Tôn Hạo Quảng sống không còn gì luyến tiếc.
(*Bắn pháo, thuật ngữ trong Mạt Chược, ý chỉ vừa đánh bài ra là khiến đối phương thua ngay.)
"..."
Thiếu niên khí thế hùng hổ, hoàn toàn để cho bọn họ nếm được mùi vị bị điểm pháo mà sợ hãi.
—— Trừ Sở Dư.
Vất vả lắm Cố Thần mới đi vào phòng vệ sinh, cuối cùng cũng có thể nghỉ một lát, Tôn Hạo Quảng và Trần Thuật nằm ngã trên ghế như thể không có ngày mai.
"Cần khăn giấy không?" Mắt Sở Dư cong lên, đưa tới một tờ khăn giấy ướt.
Tôn Hạo Quảng nhận lấy, lau mồ hôi trên đầu, "Cám ơn."
Vừa nói cậu vừa ngồi dậy, "Nhị ca uống lộn thuốc rồi."
Trần Thuật ngồi dậy, giống như vô tình thấy Sở Dư trước mặt thật tốt, đột nhiên chỉ đến, "Cái này gọi là phản khoa học, tại sao anh ấy lại không để cậu thua chứ?"
"Đúng đấy." Tôn Hạo Quảng dường như cũng chú ý đến, nói xa nói gần, "Cậu nói xem, cậu và nhị ca tôi có quan hệ thế nào?"
Cậu đi một vòng quanh người Sở Dư, giống như đang quan sát từ trên cao xuống xem xem cô có chỗ nào hấp dẫn được Cố Thần.
"Bây giờ ngẫm lại, nhị ca tôi đối với cậu rất đặc biệt, hôm nay lúc anh ấy tới còn nói cho tụi tôi nghe một đống đồ mà cậu không thích ăn, haiz, anh ấy còn chả biết tôi thích ăn cái gì..."
Sở Dư ngẩn người.
Lúc này, tay Cố Thần muốn đẩy cửa ra ngoài lại dừng một chút, rồi thu tay về.
Tai dí sát vào cửa.
[Nhật ký mất mặt của Cố Tiểu Gia 12]
Cố Tiểu Gia: Tôi không ghen! Nói nhỏ thôi.
Tôn Hạo Quảng: Bởi vậy mới bảo là uống lộn thuốc.