Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 20 :

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


“Bà nội?” Sở Dư đang nghĩ xem giọng nói này của ai, hỏi, “Bà Cố ạ?”



Bà Cố cười haha, “Đúng rồi, là bà đây.”



“Bà Cố, bà muốn cháu giúp chuyện gì vậy ạ?” Cô không đáp ứng ngay mà nhỏ giọng hỏi.



Vẫn còn gọi bà là bà Cố, bà than thầm một câu hiệu suất của cháu trai nhà mình đúng là quá kém, sau đó vẫn cười tủm tỉm rồi lại xưng là bà nội như cũ, nói.



“Bà nội cũng không nhờ chuyện gì lớn, chỉ là hôm nay không phải thằng hai nhà bà có trận đấu bóng rổ à? Con cũng biết thân phận của bà nội và ông nội rồi, đi ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng gì, thằng hai lại là một đứa hiếu thảo, nên đã nhờ người ghi hình lại trận đấu rồi.”



“Vâng.” Sở Dư im lặng nghe, thỉnh thoảng đuôi mắt lại cong lên đáp lại một tiếng, tỏ ý rằng mình đang nghe, “Cố Thần đúng là rất hiếu thảo.”



Bà Cố cười làm nếp nhăn thêm sâu hơn, nói tiếp, “Vốn buổi trưa là có thể xem được rồi, nhưng thằng hai không phải đã đi ra ngoài ăn mừng rồi sao?”



“Ông nội nó ở nhà đợi mãi nhưng không đợi được, lại bắt đầu phát cáu lên, miệng thì nói một đằng mà trong lòng lại nghĩ một nẻo, còn nói gì mà không chịu đưa video đến thì sẽ không thèm nhìn mặt nó nữa chứ. Còn không cho người đi lấy về.”



Bà cười to, nói rất đâu ra đấy, “Bà còn không biết tính ông ấy sao?”



Sở Dư híp mắt cười.



Bà Cố thật là đáng yêu.



Bà đổi giọng, “Lão già đấy bây giờ vẫn còn mặt nặng mày nhẹ ngồi ở phòng khách đợi video kia kìa.”



Ông Cố đang chắp tay sau lưng vừa bước được một chân vào cửa, nghe thấy vậy, chân bỗng cứng đờ. “Này tôi làm sao hả…”



Bà Cố nhìn ông Cố đang nói to với vẻ mặt không phục, nheo mắt lườm ông, bà nhìn ông Cố chán không buồn nói gì, đấy kính lão lên rồi nói tiếp, “Tiểu Sở à, làm phiền con đi giúp bà nội một chuyến được không?”



Đúng là, hợp tình hợp lý.



Sở Dư nghĩ một lát, “Cố Thần có biết không ạ?”



Dù sao cô cũng là người ngoài, tùy tiện đụng vào đồ người khác cũng không tốt lắm.



Bà Cố cũng không ngại ngùng gì, ân cần nói, “Biết chứ, thằng hai nói nó để ở trong phòng khách ấy, con cứ vào lấy là được.”



Cháu trai của bà nhất định sẽ nói như vậy.



Có chủ nhà đồng ý là tốt rồi. Đuôi mắt Sở Dư cong lên, “Thế thì con qua đó luôn đây ạ.”







Bên này.



Nhận được chỉ thị của bà Cố, Tôn Hạo Quảng cúp điện thoại với vẻ mặt bất đắc dĩ.



Nghe bà nói, cậu cũng dễ dàng hiểu được mục đích của bà là gì.



Nói thật, kế hoạch rất tốt, cậu lại rất muốn tình nguyện làm như vậy, nhưng vấn đề là, nhị ca của cậu bây giờ… làm sao cậu có thể kéo nhị ca về nổi đây?



Hai trong số ít những người không say nhìn cậu đứng đó, cuối cùng cũng không nhịn được mà hét lên, “Mẹ nó! Hạo ca! Cậu làm mẹ gì ở đó mà mặt ngu quá vậy?!”




Cậu vẫn nhớ rất rõ, bọn họ nói, chỉ cần xuống xe thì sẽ nhìn thấy vợ ngay!



“…”



Gọi thuận miệng thật đấy, người ta vẫn chưa đồng ý với anh đâu!



“Không phải sắp đến rồi sao? Anh nhìn kỹ chút đi, đây chính là nhà anh, có phải trông rất quen không?”



“Nhà?” Con sâu rượu lại quan sát một lượt, cơ hồ cảm thấy đúng là có chút quen thuộc, liền tự mình đi về phía trước, “Đúng rồi, về nhà!”



Có say bí tỉ cũng không quên dọa hai người không được phép đi theo.



Đã đến tiểu khu, cũng sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng sợ cậu va đầu vào đâu, Tôn Hạo Quảng và Triệu Tưởng vẫn nghe theo lời của bà Cố, gọi điện thoại về nhà Cố Thần, sau đó đứng thật xa ở phía sau.



Đợi đến lúc Sở Dư xuống rồi sẽ đi.



Bỗng người phía trước thì đột nhiên dừng lại.



Cố Thần có hơi ngẩn ra.



Nhìn đường đi trước mắt, ợ một cái, cậu đi tới đây như thế nào vậy?



… Không nghĩ ra.



Thiếu niên suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hít một hơi, dồn khí vào đan điền.



“Này! Cậu biết tôi không?”



Cậu rống lên.



“Tôi là ai vậy?! Nhà tôi ở đâu? Dư Dư của tôi đâu rồi?!”



“Tôi ngoan như vậy, sao vợ tôi lại, hức, còn chưa đến đón tôi về nhà hả!”



Sở Dư xuống lầu được một nửa: …



Ông già đang ngồi ăn dưa hóng gió: …



Tôn Hạo Quảng và Triệu Tưởng đang muốn đi tới: …



Tròn mắt nhìn một cửa sổ đang kéo ra của tiểu khu, có mắt từ phía sau dò ra tới.



Rất tốt, anh à, anh thật biết cách nhuộm màu hường cho tiểu khu này!



Tác giả có lời muốn nói:



Cố Tiểu Gia: Oan ức quá mà, tôi ngoan như vậy, sao Sở Tiểu Dư lại không đến đón tôi về nhà hả?!



Cố Tiểu Gia của chúng ta khiến cho tiểu khu đực rựa này ngập tràn màu hồng tình yêu rồi