Anh Đây Cóc Sợ Vợ
Chương 26 :
Ngày đăng: 16:34 19/04/20
Thiếu niên thở hổn hển quay đầu lại, “Lần này không tính!”
“Câu trả lời chỉ có một chữ!”
Một chữ, cũng có thể là “không” mà.
Chẳng qua lúc cô lén nhìn vào mắt của cậu, tiếng cười của cô bỗng nhỏ dần.
Yêu càng nhiều, thì sẽ càng dè dặt.
“Tiểu Cố,” cô gọi.
Cô nghĩ, làm sao cô có thể ích kỷ như vậy được chứ.
Mỗi giây mỗi phút cô đều tự nhủ với lòng mình, trằn trọc suy nghĩ, vẫn còn giữ lại một tia hy vọng.
—— Hôm nào cũng chờ đợi một câu trả lời, chẳng khác bị hành hạ là bao.
Mắt cô dịu dàng như sóng, đặc biệt là nụ cười hiền hậu kia, đột nhiên lại khiến trái tim Cố Thần đập nhanh hơn.
Cậu cắt ngang lời cô, làm ra vẻ như đại nhân rộng lượng bỏ qua cho cô vậy.
“Nghĩ lại thì, không nên nói làm gì.”
Cậu hất cằm lên, “Cậu còn quá nhỏ, tôi biết cậu xấu hổ, tôi cho phép cậu không nói cũng được.”
Nói xong cậu liền đi ra ngoài, trông có vẻ hơi gấp gáp, “Có phải chúng ta nên đi đến trường không?”
Rõ ràng là vì kích động nên mới đi đến bước này, nhưng khi chuyện ập đến, cậu vẫn còn sợ.
Cậu sợ phải nghe thấy câu trả lời mà mình không mong muốn, sợ một khi cô đã nghiêm túc nói ra, quan hệ giữa hai người sẽ bắt đầu có sự thay đổi.
Cậu đã tưởng tượng về tương lai của hai người sau này rất nhiều lần, cậu sẽ dẫn cô đi nếu cô muốn xem mặt trời mọc, cô không leo lên đến đỉnh núi được thì cậu có thể cõng cô trên lưng…
Cậu sẽ dẫn cô đi cưỡi ngựa, khi đó cậu có thể ôm cô vào lòng thật chặt…
Cậu sẽ dẫn cô đi thả diều, lúc nhỏ cô thường ghen tỵ với cậu khi cậu có thể làm một con diều giấy đẹp.
Cậu muốn đáp ứng hết tất cả sự tiếc nuối của cô lúc còn bé, dù có thể cô không còn thích chúng nữa.
Nhưng cậu không dám nghĩ, còn cô, cô có đồng ý không? Cô có đồng ý để cho cậu làm những chuyện này không?
—— Cố Thần cậu cả đời kiêu ngạo hống hách, nhưng lại dè dặt, nhát gan với chỉ một mình cô.
Sở Dư kéo tay áo cậu, “Cố Thần.”
Cố Thần cụp mắt xuống, bàn tay nhỏ trên tay áo trắng trẻo mềm mại, móng tay trắng ngần, nhẹ nhàng kéo một góc ống tay áo của cậu.
Rõ ràng là nhẹ nhàng dịu dàng như thế, nhưng đối với Cố Thần lại như sức nặng ngàn cân, làm cho bước chân cậu không thể nào cử động được, kéo không đi.
“Cố Thần, tôi…”
Cố Thần vẫn không quay đầu lại, “Sở Tiểu Dư, đừng từ chối tôi.”
Lý Linh Linh: …
Làm sao bây giờ? Cô đúng là không chuẩn bị thiệp mời cho cậu thật…
… Đậu má, ai mà biết ông cụ này muốn tham gia chứ.
Cô bạn bên cạnh lén đẩy chân cô, đưa một tấm thiệp mời ở dưới hộc bàn sang.
Dù sao thiệp mời cũng không viết tên, quan hệ giữa bọn họ lại tốt, cô ấy đến nhà cô cũng không phải chỉ mới một lần, không có thiệp mời cũng không sao.
Lý Linh Linh quay đầu nhìn bằng ánh mắt cảm kích, lấy thiệp mời ra đưa cho cậu. “Của Cố thiếu nè.”
Cố Thần nhận lấy, lúc này mới hài lòng.
…
Chuông vào học vừa vang lên, lớp trưởng lại cầm một xấp bài thi bước vào.
Đứng trên bục giảng, đẩy mắt kính lên.
“Thầy toán nói, bài thi lần này của lớp chúng ta rất tệ, rất nhiều bài đã được thầy giảng, nhưng vẫn có nhiều bạn không giải được…”
“Tiết cuối là tiết tự học, tôi sẽ chép câu trả lời lên bảng…”
Cả một lớp hơn ba mươi người, thầy toán sửa bài hơn nửa tiếng của buổi trưa, tức muốn bể phổi.
Nhìn dáng vẻ đó của thầy, nếu như không phải tiết sau còn có giờ học, kiểu gì thầy cũng lao ra khỏi lớp rồi.
Lúc bài thi đặt xuống trước mặt, Cố Thần vẫn đang nhìn chằm chằm vào Sở Tiểu Dư.
“Phát bài rồi hả?” Cậu suy nghĩ một lát, như muốn hỏi gì đó, vẻ mặt lơ đãng xích lại gần Sở Dư, “Cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Cậu, cậu chỉ là đang quan tâm đến thành tích của Sở Tiểu Dư mà thôi.
Sở Dư quay sang, cười tít mắt xích lại gần cậu.
Thấy người cậu cứng đờ, mới chỉ lên ranh giới, “Đường ranh giới, cậu vượt qua đường rồi ~”
Lúc này Cố Thần mới nhớ trên bàn còn có ranh giới, hất cằm lên, mạnh miệng nói,
“Gì mà ranh giới chứ, Sở Tiểu Dư cậu thật là trẻ con!”
Cậu vừa nói vừa lấy tay lau đi.
“Tôi đây chỉ là vẽ ra để suy nghĩ về bài toán hình học thôi.”
“Mấy cái đường ranh giới trẻ con đó bổn thiếu gia đây sao có thể vẽ được chứ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Tiểu Gia OS: Bổn thiếu gia đây còn lâu mới vẽ đường ranh giới đấy nhá!