Anh Đây Cóc Sợ Vợ
Chương 46 :
Ngày đăng: 16:34 19/04/20
Cô bỗng dừng lại, đôi mắt cong lên, nhỏ nhẹ hỏi, “Nghe nói tôi bắt cậu phải mặc áo đôi hả?”
Cô cách cậu rất gần, giọng nói dịu dàng, hơi thở ấm áp như lan như sương cứ phả lên mặt cậu.
Rõ ràng tư thế này rất mập mờ, nhưng trong đầu cậu bây giờ như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ không ngừng hiện lên.
Cô nghe thấy rồi!
Lúc nãy cô ở bên ngoài!
Cô nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, nghe thấy rồi…
Sau đó tất cả gom lại thành một hàng chữ to:
—— Hu hu! Chết chắc rồi!
Chàng trai nhìn bóng lưng dịu dàng thướt tha đi tới của cô, sắc mặt thay đổi xoành xoạch, từ đỏ sang xanh, từ xanh sang trắng, cuối cùng mặt trắng bệch…
… Bây giờ xin tha có còn kịp không?
***
“Khụ!” Cố Thần giả vờ ho khan.
Sở Dư không quay sang nhưng đặt tay lên môi ra hiệu im lặng, mắt nhìn thầy giáo đang đứng trên bục giảng, cô như học thêm một kiến thức thú vị, đôi mắt cong cong nở nụ cười.
Cố Thần không cam lòng khép miệng lại, dưới mông như ngồi phải bàn đinh, xê qua dịch lại vẫn không thấy thoải mái.
Trong lòng như có mười lăm cái thùng nước đầy sóng sánh vãi ra ngoài.
Khó khăn lắm cậu mới chờ đến hết tiết.
Cố Thần thở phào nhẹ nhõm, “… Sở Tiểu Dư ~”
“Hả?” Đôi mắt Sở Dư như mặt hồ tĩnh lặng, lấp lánh trong vắt như phản chiếu bóng hình cậu, nhìn thế nào cũng không nhận ra cô đang giận dỗi.
“Có phải cậu giận không ~” Cậu bất giác hạ thấp giọng, đưa tay túm lấy tay cô, “Tôi…”
Cậu nhìn xung quanh, hai tai ửng đỏ, “Tôi sai rồi ~”
Sở Dư lắc đầu, đặt tay lên môi cậu, “Đừng.” Cô nở nụ cười nói tiếp, “Về nhà tính tiếp.”
Có một số việc để hai người bọn họ biết là được.
Tính, tính gì?
Tính nợ hả?
Cố Thần bỗng thấy hai đầu gối mềm nhũn.
—— Muốn quỳ.
…
Giờ giải lao, Sở Dư đi vệ sinh.
Cố Thần nghĩ trái nghĩ phải, cứ thấy lo lo.
“Khụ!” Cậu quay đầu, ho khan.
Tôn Hạo Quảng biết cậu có chuyện cho nên ngẩng đầu lên hỏi, “Sao thế nhị ca? Anh có chuyện gì hả? Nói đi.”
“Tôi không sao!” Cố Thần cứng đờ, mặt bạnh ra.
“Đi đến chung cư **”
Nếu Sở Dư ở đây thì sẽ biết nơi anh nói chính là chỗ ở của cô.
“Vâng.” Chiếc xe nhanh chóng xuất phát, mấy người phía sau mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bàn tán xôn xao.
***
Trong con ngõ nhỏ.
“Anh Triệu!”
Chàng trai hô to.
Tiếng gió sắc lẻm từ sau lưng đánh tới, Triệu Tưởng run lên, định nghiêng người tránh nhưng tránh không được…
Đúng lúc này, một cánh tay thon dài xuất hiện, bắt lấy cổ tay người kia dễ như trở bàn tay, sau đó nghe “rắc” một tiếng, người kia đau đớn kêu lên.
“Anh Cố!” Triệu Tưởng thở dài một hơi.
“Lão đại…anh…”
Đám người vui sướng nhìn sang, nhưng vừa nhìn thì mấy lời vui vẻ đều tắt nghẹn trong cổ họng.
“Dáng vẻ như đang ăn shit.”
Chỉ thấy chàng trai vừa đến có gương mặt rõ ràng, thân hình cao lớn, vừa liếc mắt thì bỗng có một cảm giác khoa trương không thể nói nên lời. “Bộ đầu bị đánh phế hết rồi sao mà đứng đứng đực ra đó hả?”
Chỉ là, trên đầu lại cài một cái bờm con thỏ màu hồng phấn.
—— Không hài hòa chút nào.
Sắc mặt mọi người tái xanh chuyển sang trắng, liều mạng công kích đối phương, mợ nhà mày mới ăn shit ấy!
Thắng rồi.
Cố Thần cẩn thận sờ sờ cái bờm tóc dễ thương trên đầu mình, thở phào một cái, may quá, may mà không rớt, ngay sau đó lại nhận ra vẻ mặt khác thường của đám anh em…
Mặt cậu trầm xuống, “Sao, không đẹp hả?”
Cả đám người: …
Cố Thần nhíu mày, hơi thở ngang ngược phả ra, “Vẫn thấy sợ vợ hả?”
“Mợ nó, ông đây cóc sợ vợ!”
Cả đán người nhìn con thỏ màu hồng phấn trên đầu cậu: … Ờ.
Triệu Tưởng lau mặt, ha ha, anh vui là được rồi.
***
“Boss, là chỗ này.” Dưới lầu, một người đàn ông dẫn người đàn ông mắt xanh bước vào thang máy.
Anh trai Sở ừ một tiếng rồi bước vào.
Đồng thời, Cố Thần đang nhấn chuông cửa nhà Sở Dư.
Cậu sờ sờ lên cái bờm vẫn còn nguyên vẹn, thở dài một hơi.
“Ting ting” Tiếng thang máy vang lên.