Anh Đây Cóc Sợ Vợ
Chương 54 :
Ngày đăng: 16:34 19/04/20
Cho nên Cố thiếu quay về là để ngược FA có đúng không?
Tôn Hạo Quảng hết vui nổi.
Thà đừng quay về còn hơn.
“Giáo viên tới.” Cậu lên tiếng nhắc nhở, giọng nói khiến mọi người sợ hãi.
Bấy giờ, Cố Thần chỉnh tóc cho Sở Dư xong mới bỏ tay xuống, giúp cô kéo ghế ra.
Giáo viên cầm một xấp đề thi, tay cầm phấn, tay sửa micro gắn trên cổ áo, “Đề thi tuần rồi chính là đề thi thử lần thứ hai năm 2016, chúng ta cùng sửa nhé.”
Cả phòng học vang lên tiếng “sột soạt”, mọi người không nhìn hai người nữa mà bắt đầu tìm bài thi của mình.
Sở Dư rút ra một tờ trong xấp đề thi được sắp xếp gọn gàng ở trên bàn, rồi đặt vào giữa bàn, đẩy về phía Cố Thần.
Ý rất rõ, chúng ta cùng xem chung.
“Mợ nó, bài thi của tôi ở đâu rồi?”
Tôn Hạo Quảng lôi một xấp bài thi từ trong hộc bàn ra rồi xem lại.
“Thi thử lần thứ hai năm 2016… không đúng, không phải tờ này…”
Cố Thần cứ nghe thấy tiếng “sột soạt” ở sau lưng, cậu nhướng mày, nhích ghế lại gần Sở Dư, đắc ý nhìn ra đằng sau.
Bắt gặp ánh mắt ấy, Tôn Hạo Quảng vai người qua đường bị ngược đãi: …
Đậu xanh, có gì hay mà đắc ý chứ!
Cái câu Dmm không biết có nên phun ra hay không.
Cố Thần không biết Tôn Hạo Quảng đang chửi sau lưng mình, cậu kiêu ngạo nắm tay Sở Dư, vợ của cậu ngăn nắp thế đấy!
Sở Dư nhìn cậu rồi chỉ vào bài thi.
Cố Thần ho một tiếng, thôi không nhìn nữa, cậu ngồi thẳng lưng ra vẻ làm một học sinh ngoan.
…
Lúc nhìn thấy bài thi toàn dấu gạch đúng màu đỏ, Cố Thần bỗng nhận ra.
—— Trong nửa năm này có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Lúc này Cố Thần mới phát hiện mình phản ứng hơi quá, suýt nữa là đứng chào cờ luôn rồi, mất mặt quá đi. Cậu nhìn bạn học xung quanh vẫn còn đang nhìn bọn họ chằm chằm, thẹn quá hóa giận, hàng mày dựng ngược lên.
Tôn Hạo Quảng căng thẳng đứng dậy, cậu chuẩn bị tinh thần chạy tới bịt miệng Cố Thần bất cứ lúc nào. Nhị ca chưa bao giờ bị ai hét vào mặt như thế, với cái tính khó ở của Cố Thần… Nếu nhị ca thẹn quá hóa giận mà thốt ra những lời không hay thì tương lai chắc chắn sẽ hối hận.
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, mọi người đều nín thở kéo căng lỗ tai.
Cố Thần há to miệng, Tôn Hạo Quảng vội vàng đưa tay lên, nhưng lại thấy cậu bỗng quay đầu lại, “Nhìn cái gì! Tôi nói các cậu đấy!”
Câu này vô cùng hiệu quả, tất cả mọi người: …
Bọn họ quay đầu, “Ủa hết tiết rồi hả ha ha ha…”
“Ha ha ha, mình thấy hình như hết tiết rồi ha ha ha…”
“Ha ha ha, mình cũng thấy thế ha ha ha…”
Bạn học trong lớp bắt đầu nhốn nháo, dù không biết bản thân mình đang nói gì, nhưng cả lớp ồn ào hẳn lên.
Cố Thần nhìn xung quanh lớp học chứ không dám nhìn sang bên cạnh, cậu ho một tiếng, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống, đưa tay kéo góc áo Sở Dư, nhỏ giọng làm nũng, “Sao, sao thế, đừng giận mà…”
Sở Tiểu Dư của cậu không bao giờ sai cả, đừng nóng giận, cậu làm sai cậu sẽ sửa mà…
Tôn Hạo Quảng ngơ ngác đưa tay lên: …
Cậu yên lặng duỗi tay nhặt cây bút rớt dưới đất lên.
Sở Dư đẩy tờ bài thi đến trước mặt cậu, xấu hổ nói, “Tự cậu nhìn đi!”
“Gì… gì thế…” Chê chữ cậu xấu ư… cậu có thể thay đổi mà… Cố Thần chưa nói hết câu, nụ cười trên môi cứng đờ.
Trên bài thi có một hình vẽ.
Hai người, một cái giường.
Chàng trai ôm cô gái vào lòng nằm trên giường, hai đôi môi khẽ chạm, thân thể kề sát nhau, làn váy xinh đẹp như một đóa hoa nở rộ trên giường… xinh đẹp lạ kỳ.
Quan trọng ở chỗ, hình vẽ vô cùng sinh động, nhìn vào sẽ nhận ra ngay hai người đó chính là cậu và Sở Dư.
Sở Dư lật úp bài thi lại, “Cậu xem cậu vẽ cái gì hả!”
Mặt chàng trai lúc này nóng bừng đến độ có thể luộc được cả trứng gà, “Tôi, tôi, tôi…”