Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK
Chương 464 : Tử Xuyên? Tử Xuyên! (14)
Ngày đăng: 14:49 30/04/20
Ngày thứ hai, trời mới sáng, Kiều Luyến liền tỉnh.
Khi cô mở mắt ra, mệt mỏi khẽ động thân thể, liền phát hiện mình còn gối lên trên bờ vai ấm áp.
Thân thể cứng đờ, cô quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên nằm ở bên cạnh cô, chính là nhìn cô chằm chằm.
Kiều Luyến hơi sững sờ, nhìn ánh mắt anh thư thái như là...
"Anh đã tỉnh lâu rồi sao?"
Thẩm Lương Xuyên trả lời: " vừa tỉnh."
Kiều Luyến không có đâm thủng lời nói dối có thiện ý của anh, mà chính là bày ra một nụ cười: " Vâng, rời giường rửa mặt đi!"
Ngữ khí hoàn toàn nhẹ nhõm như trước kia.
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô chằm chằm, một lúc sau khẽ gật đầu.
Hai người cùng nhau rời giường, rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn bữa sáng, bộ dạng ở chung, giống như là đều ăn ý lựa chọn quên lãng buổi tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
Chờ đến khi ăn sáng xong, Thẩm Lương Xuyên liền hỏi thăm: "Hôm nay đi chỗ nào?"
Tranh tài bên câu lạc bộ, ba ngày sau mới bắt đầu.
Cho nên cô không cần phải qua câu lạc bộ gấp.
Hai người rất nhanh đến dưới tòa soạn, Kiều Luyến cởi dây an toàn mở cửa xe ra, vừa muốn xuống xe, cổ tay chợt bị Thẩm Lương Xuyên níu lại.
Cô hơi sững sờ, quay đầu, nhìn về phía anh.
Thẩm Lương Xuyên giống như là có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng nhếch miệng mỉm cười, đưa tay ra xoa xoa đầu cô, một lúc sau mới mở miệng: "Buổi tối tới đón em tan tầm."
Kiều Luyến khẽ gật đầu.
Xuống xe, đóng cửa xe, Kiều Luyến liền nhanh như chớp chạy vào tòa soạn.
Thế nhưng khi chạy lên trên tầng, lại xoay người một cái, đi tới bên cạnh chỗ tường kính.
Tường kính này có thể nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài không thấy được bên trong.
Kiều Luyến xuyên qua tường kính, nhìn ra phía ngoài.
Chiếc xe kia còn không có lái đi, giống như Thẩm Lương Xuyên đang nhìn chăm chằm bên này.
Trong nháy mắt trong lòng cô dâng lên một cảm giác chua xót.
Nói không ra là tâm tình gì.
Một lúc sau, xe của anh mới chậm rãi chuyển động, biến mất trên đường cái.
Ở bên ngoài nhìn chằm chằm phương hướng anh biến mất, lúc đó Kiều Luyến mới đi ra khỏi đại sảnh.
Nhìn qua, giống như chuyện kia đã qua, thế nhưng cô và anh đều biết kỳ thật không cho qua được.
Nhưng mà, nếu tiếp tục truy cứu chuyện đã qua đã không còn ý nghĩa, dù sao cuộc sống là phải tiến lên phía trước, không phải sao?
Lên trên tầng, quả nhiên trông thấy có mấy đồng nghiệp chung một tổ với cô đều lấy được chứng nhận ký giả.