Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 16 : Ra được là tốt rồi

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


Vann Winston trước nay không phải tuýp người chịu sự ràng buộc, hắn sẽ không mang lại cho cậu cảm giác an toàn. Người này vốn là một kẻ rất biết cách hưởng thụ.



Sau khi hiểu ra điều này, Hunt bỗng ngã khuỵu xuống, mà bụng cậu thì như muốn nổ tung.



Có tiếng huýt gió từ đỉnh đầu truyền xuống.



Hunt hít một hơi, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Gina.



“Tôi còn tưởng mình thiếu hấp dẫn đến mức cậu không có chút phản ứng nào.”



“A… Ha ha…” Hunt xấu hổ cười cười. Hiện giờ, cậu chỉ muốn che ngay cái nơi đã có phản ứng của mình lại.



“Này, nhóc con, không việc gì phải ngại. Chuyện này chứng tỏ cậu rất khỏe mạnh mà.” Bartender nháy mắt với Hunt.



Gina mỉm cười thắt lại nơ cổ, nói câu “Tôi quay lại phía sau làm việc” xong thì đi tới cạnh Winston. Winston đưa cho cô nàng một trăm đô tiền boa.



“Anh…” Hunt chỉ chỉ Gina.



“Không phải cậu muốn tán gái sao? Chẳng lẽ Gina không bằng cái cô ở bar trước?” Winston hỏi lại.



Hunt nghẹn lời, còn có người bạn nào tri kỉ được như Winston nữa?



“Này này, rõ ràng anh đã nói với tôi, anh muốn Hunt vui lòng. Tôi có thể quyến rũ cậu ta, nhưng nhất định, nhất định không được chạm vào.” Gina xoay người lại, giơ ngón trỏ chúc xuống dưới, mỉm cười tỏ ý xem thường Winston.



“Vì sao?”



Hunt vừa mới tỉnh táo, giờ lại thấy không vui. Winston chi tiền để Gina nhảy cho cậu xem, nhưng vì sao lại không cho cô ấy chạm vào cậu! Vừa nãy ngồi đó, cậu đã phải kiềm chế đến mức cơ bắp sau lưng sắp sửa nứt toác rồi!



“Làm vậy mới có thể thể hiện được kĩ thuật cao siêu của Gina.” Winston trả lời một cách đương nhiên.



“Thôi đi, anh đang trêu cợt tôi thì có.” Hunt mãi chẳng thể quên được nụ cười của Winston: “Muốn bắt tôi được nhìn mà không được ăn.”



Cậu thậm chí không rõ rốt cuộc phản ứng vừa rồi của mình là do kĩ thuật của Gina quá chuyên nghiệp, hay là do ánh mắt của Winston.



“Tôi… tôi phải đi vệ sinh…” Hunt đỏ cả mang tai nhảy xuống ghế.



“Ha ha, nhóc con, đừng có để đến lúc bọn tôi đóng cửa rồi cậu vẫn chưa quay lại đấy nhé!” Bartender cười nói.



“Khỉ!” Hunt giận đùng đùng quay đầu giơ ngón giữa.



Winston vẫn ngồi nguyên như cũ, bartender rót cho hắn một ly nước khoáng.



“Ái chà… ly You rule me cuối cùng có lẽ sẽ khiến cậu ta hơi hưng phấn một chút, chắc cậu ta sẽ không quay lại ngay được đâu…”



“Ừ.”



“À… Trước khi anh đến đây, hình như tôi đã nói rồi thì phải, nhà vệ sinh không xả nước được, bọn tôi đã khóa cửa lại rồi!” Bartender sờ đầu mình.




“Dark Night, màn đêm buông xuống, lòng tôi chộn rộn, phải chăng em cũng như tôi?”



Hunt gật gật đầu.



Ly rượu này chắc hẳn có ý thăm dò. Nếu ai đó mời cậu một ly Dark Night, nghĩa là người ta đang hỏi dò cậu có ý với người ta không.



“Lip on Finger, môi tôi không chỉ muốn hôn lên đầu ngón tay, mà còn muốn hôn lên tất cả của em.”



Tim Hunt thót một cái, nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống lại bất ngờ tăng lên.



“Crazy Desire, sức quyến rũ của em khiến tôi mất trí, cho dù có phải hủy diệt mọi thứ, tôi cũng phải có được em.”



Hunt nuốt “ực” một ngụm nước bọt, thậm chí còn không dám xuống ghế.



“Còn có ly You rule me cuối cùng nữa. Em điều khiển con người tôi, tôi tồn tại trên đời này chỉ vì em. Tháng trước, quản lý bar của chúng tôi đã dùng ly rượu này để cầu hôn cô dâu, sau đó, họ đã có một đêm điên cuồng nhiệt tình vô kể.”



“Tôi…” Hunt nhún vai, nhất thời không biết nói gì cho phải.



Hơn nữa, có lẽ cậu đã biết vì sao vừa nãy mình lại thiếu kiềm chế đến thế rồi.



“Lãng mạn quá phải không. Hoan nghênh cậu lần sau quay lại. Nhưng nếu không có Winston, tôi nghĩ cậu không uống nổi bốn ly này đâu.”



“Vì sao?”



“Vì không có ai dám gọi cho cậu.” Bartender vừa nói vừa thu dọn ly rỗng.



“Vì sao!”



“Ha ha ha!” Bartender cười mà không nói.



Tâm trạng của Hunt trở nên phức tạp: cậu có cảm giác mình đã bị Winston tán tỉnh bằng bốn ly rượu này rồi.







Lời tác giả



Giờ giải lao:



Winston: Cậu cho rằng tôi mời cậu uống rượu để cổ vũ cậu đi tán gái bừa bãi thật đấy chắc?



Hunt: Nếu không thì… sao?



Winston: Lần sau, tôi sẽ khiến cậu phát khóc.