Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 1 : Cậu chưa kéo khóa kìa

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


“Hunt! Hunt, mày ra đây ngay cho ông! Hôm nay mày làm trò khỉ gì thế hả? Vì sao không cản Duchovny lại! Đây là chiến thuật của toàn đội cơ mà! Mày không hiểu chắc!?”



(Trong mỗi chặng đua, một đội đua chọn hai tay đua tham gia thi đấu. Trong khi đua, một tay đua có thể cản đầu đối thủ nhằm giúp đồng đội đạt được kết quả tốt hơn.)



Tiếng hét lớn như có thể xé rách màng nhĩ đến nơi.



Cậu thanh niên đang ngồi trên bồn cầu khinh thường ngước mắt nhìn trần nhà, cậu lấy điện thoại ra chơi Anipop, cũng thuận tay mở nhạc to lên.



(Anipop là một trò chơi nổi tiếng ở Trung Quốc, có cách chơi tương tự những game xếp hình như Candy Crush Saga)



“*** cả nhà mày! Cút ra đây ngay cho ông!”



“Bố mẹ tôi đã lên gặp thượng đế hết rồi, anh đi đâu *** cả nhà tôi được!” Hunt chẳng coi ra gì đáp trả.



“Cái thằng khốn lông còn chưa mọc dài này, mở cửa!”



Hunt ngoẹo đầu nghĩ lại xem lông ở chỗ kia của mình đã mọc đủ chưa, sau đó bất đắc dĩ nói: “Chỗ đó của tôi mọc lông đầy đủ lắm, hay là tôi chụp ảnh cho anh chiêm ngưỡng nhé?”



Sau một giây ngưng bặt, McGrady dùng sức đá vào cánh cửa mạnh đến nỗi điện thoại trong tay Hunt suýt chút nữa thì rơi xuống hố.



“Hunt! Đồ khốn nói lắp! Có phải vì mày sợ thấy ông rồi thì có nói cũng không nói nên lời, nên mẹ nó mới không dám chui ra không!”



Hunt bĩu bĩu môi, trên cơ bản, chỉ khi nào kích động vô cùng cậu mới không nói rõ ràng được thôi, chứ bây giờ cậu hoàn toàn bình tĩnh, lưỡi vẫn còn rất dẻo.



“Này McGrady… tôi nói thật, nếu tôi có khả năng cản Duchovny lại, tôi đã chẳng phải tên gà mờ đến nay vẫn chưa giành được điểm.”



Duchovny có tổng điểm xếp thứ tư trong giải đua Grand Prix năm ngoái, đối phó với tiểu quỷ mới đua ba trận như cậu chẳng phải dễ như thái rau cắt dưa sao?



Giọng Hunt mang vẻ “liên quan gì đến tôi, là do anh kém cỏi”.



Mồi lửa bốc thẳng lên đỉnh đầu McGrady khiến gã rống to: “Sao không nói phứt ra ba trận qua mày không có điểm rồi cuốn xéo luôn đi!”



Được rồi, câu nói này hẳn đã làm tổn thương tí chút lòng tự trọng vốn gần như chẳng có của cậu.



Vậy thì… chúng ta cùng tổn thương nhau nhé?



Tôi sẽ tặng cho anh một món quà thật lớn…



Nếu không phỏng chừng tôi cũng sẽ chẳng bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh được, mà điện thoại lại sắp hết pin rồi, không thể chơi Anipop tiếp nữa!



Hunt tiện tay mở nắp chai nước dưới sàn, từ tốn cởi quần ra, khẽ giọng thở dài một tiếng.



“McGrady, anh còn đó không?” Giọng nói rụt rè của Hunt vang lên.




“Không phải vì rẻ sao?” Hunt ngoẹo đầu, không hề tháo kính râm.



“Cái gì?” Marcus không hiểu Hunt có ý gì khi đột nhiên nói ra một câu như vậy.



“Các ông chọn tôi vì tiền lương hàng năm của tôi rất thấp, chỉ có hai trăm năm mươi nghìn Euro.”



Marcus hé miệng, nhất thời không biết nên nói gì.



Hunt lại ngả đầu ngủ tiếp.



Có lẽ bắt đầu từ trận đua sau, mình sẽ phải chuyển vị trí từ tuyển thủ chính thức sang tuyển thủ dự bị.



Như thế cũng tốt, lúc người ta thi đấu, mình có thể ngồi xổm bên cạnh, vừa hút thuốc vừa chơi điện tử.



Mà… lúc nào nên giải nghệ thì nên giải nghệ.



Marcus thở dài một hơi, rất lâu sau mới nói tiếp: “Tối thứ bảy tuần này Ferrari có tổ chức một buổi dạ tiệc từ thiện, chúng ta nằm trong danh sách khách mời, cậu cũng đi đi.”



“Tôi không muốn xuất hiện đâu. Tôi mà đi, sợ rằng McGrady sẽ không cười nổi với truyền thông mất.”



Marcus biết Hunt không thích đối phó với truyền thông, đành mở miệng khuyên: “Cậu cứ coi như đi ăn một bữa điểm tâm, uống một bữa champagne là được.”



“Tôi không uống được rượu.”



“Ừm… Quên mất cậu chưa tròn hai mốt.” Marcus cố tình dùng giọng điệu tiếc nuối: “Nhưng cậu vẫn có thể ăn điểm tâm, ngắm người đẹp.”



“Được rồi… Tôi sẽ đến.” Hunt thầm thở dài. Cậu biết nếu mình không đi, nhất định Marcus sẽ khuyên mãi không ngừng, hơn ba trăm sáu mươi cái lí do, mỗi lần khuyên một kiểu, cứ thế mãi thì đừng mong mình có thể chợp mắt đến một phút.



Máy bay hạ cánh, Hunt lưng đeo ba lô quay trở về khu nhà trọ ở New York của mình. Về tới nhà, cậu vứt ba lô xuống, nằm lăn ra giường.



Chỉ có mỗi mình mình… chán đời thật…



Cậu mở máy tính, kiểm tra lướt qua tin tức về trận đua vừa rồi.



Tin đầu tiên nhảy ra là về buổi họp báo sau trận đua của đội Ferrari.



Winston ngồi bên cạnh giám đốc đội đua, mọi vấn đề truyền thông đặt ra đều hướng về hắn, nhưng người trả lời lại là giám đốc.



“Winston, trong trận đấu vừa qua, cậu chỉ còn kém 0.5 giây nữa là đuổi kịp “Cá mập trắng” Charles rồi. Liệu cậu có cảm thấy mình sẽ thành chướng ngại lớn nhất trên con đường bảo vệ ngôi vị quán quân của Charles trong chặng đua tiếp theo?”



Người nêu câu hỏi là Audrey Wilson, một nhà báo có tiếng trong giới F1.