Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
Chương 30 : Thả tôi xuống ngay!
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
Donald không hề cho vậy là may mắn, ngược lại còn cảm thấy cái tên chạy phía sau thật đáng sợ. Vann Winston dám tự kéo vị trí xuất phát của mình xuống, có nghĩa là cậu ta coi việc vượt qua những đối thủ chạy phía trước như mình hoặc Penny đội Renault dễ như trở bàn tay, kể cả Duchovny đội McLaren cũng không được tính là đối thủ.
Donald nắm chặt vô lăng, tăng tốc kéo dài khoảng cách với đối phương.
“Vann Winston, để xem lần này cậu có thể đi được tới đâu!” Donald nghiến răng nghiến lợi.
Sau năm vòng đua, Winston như tên đã rời cung không ngừng thu hẹp khoảng cách giữa mình với Donald. Hắn qua cua nhanh chóng và mạnh mẽ hơn hẳn người thường, sau đó cấp tốc rút ngắn cự li, vượt mặt Donald một cách thuần thục.
Lưng Donald chảy đầy mồ hôi lạnh: Mẹ nó! Tính năng xe Ferrari có tốt hơn nữa cũng không chịu được cậu chơi kiểu ấy!
Có điều nói gì thì nói, Winston cũng đã cản đường Enzo, tạo ra ưu thế mang tính quyết định giúp Donald rồi.
Mấy vòng tiếp theo, những màn bứt phá của Winston vẫn cứ diễn ra dồn dập. Sau khi đánh bại Duchovny ở đỉnh cua, Winston tăng tốc thoát cua khiến người xem tại trường đua liên tiếp ồ lên kinh ngạc. Ngay sau đó, Winston vào pit mà không tuân theo bất cứ lý thuyết sách vở nào, thay lốp xong vội vàng ép sát Penny đội Renault, lần thứ hai vượt mặt người kia ở góc cua với dáng điệu rõ là phách lối.
“Winston đúng là Winston, cách vượt mặt của cậu ta lúc nào cũng khiến lòng người xem dậy sóng!” Một nhà báo cảm khái: “Nhưng cô có thấy kì lạ không? Thực lực của Winston và Ferrari khiến tôi có cảm giác như thể cậu ta đã cố ý tụt lại trong trận phân hạng lần này vậy. Hơn nữa, trong năm vòng đầu tiên, cậu ta rõ ràng có thể đấu với Donald đội Sauber, thế nhưng cậu ta lại rất… nói sao nhỉ, rất yên ắng?”
“Bởi vì quá tự tin chăng… Nhưng tôi lại tò mò liệu Evan Hunt đội Marcus có thể đạt được thành tích tốt trong chặng đua này nữa hay không hơn. Tôi có cảm giác cậu ta đã tìm ra phong độ của mình rồi, chỉ cần cứ giữ vững cái phong độ ấy, cậu ta sẽ giáng được một đòn rất mạnh vào Penny và Duchovny đấy… Hơn nữa, người được Winston xem trọng chắc chắn không thể là kẻ tầm thường.” Audrey nói.
“Cô nói xem, tôi thì chưa từng thấy Winston và Hunt xuất hiện cùng nhau bao giờ… không biết sao hai cậu đó lại kết bạn được nhỉ?”
Lúc này, Maiden của Force India đang bị đối thủ áp sát. Đối thủ của hắn điều khiển xe đi theo lộ tuyến hiểm hóc đã bám theo hắn suốt ba góc cua liên tiếp, khiến hắn suýt chút nữa thì mắc sai lầm. Vòng tiếp theo, người kia càng to gan hơn vượt lên rồi thoát cua hoàn hảo, thế nhưng nhìn dáng vẻ phóng đi nghênh ngang của người kia, Maiden lại đột nhiên có cảm giác mình vừa được giải thoát.
“Tên kia… hình như là Evan Hunt của đội Marcus?” Maiden cảm khái.
Hắn nhớ trước khi đua chính thức có nghe thấy hai tuyển thủ đội Williams nói chuyện với nhau về tên tiểu tướng nào đó đã vượt đúp họ trên đường đua Silverstone. Cậu ta vốn đã vượt được cả hai tay đua đội Williams rồi, vậy mà rốt cục lại bị tụt lại vì nổ lốp xe. Ai dè cậu ta vẫn có thể vùng dậy lần thứ hai, sau khi ra khỏi pit rồi lại tiếp tục vượt qua hai tay đua đội Williams đã cách rất xa thêm lần nữa. Bị vượt qua như vậy vốn là chuyện vô cùng mất mặt đối với bất kỳ tay đua nào…
Maiden thở phào một hơi, thua dưới tay một đối thủ mạnh đến thế này, thực ra cũng không đến nỗi.
“Cậu ta lên thứ chín rồi.”
“Ừ… thời gian còn dài lắm.” Audrey nheo mắt lại.
Tôi mới chỉ thấy được sự kiên nhẫn và bạo gan của cậu, nhưng Hunt… rốt cục cậu còn có điểm gì hấp dẫn Winston?
Khi phát hiện người đuổi theo phía sau mình đã từ Maiden đội Force India biến thành Hunt đội Marcus, Colt của Williams đã ước gì mình chết quách đi cho xong! Nhớ tới chuyện tên nhãi này đã vượt mặt mình những hai lần trong chặng đua trước, Colt thầm oán giận: Nhóc con thối tha, tôi có cần nhường luôn vị trí này cho cậu không đây!
Nhưng làm sao có thể thế được!
Colt kiên quyết giữ vững thứ hạng, nếu bị thằng quỷ này vượt mặt thêm lần nữa, mình còn mặt mũi nào mà ở lại đội đua!
Hunt cũng vô cùng căng thẳng. Cậu nhất định phải vượt qua Colt, cậu nhất định phải xông lên phía trước! Donald còn cách cậu rất xa! Cậu không chỉ phải vượt qua hắn ta, mà còn phải lọt vào top 5 nữa!
Colt vốn muốn mượn ưu thế về tính năng xe đua để bỏ rơi Hunt, không ngờ Hunt lại chẳng buồn thắng phanh, tiếp tục bám sát. Qua thêm một vòng nữa, Colt đã sắp hao tổn hết tinh lực vì Hunt, phòng ngự của hắn cũng bắt đầu xuất hiện sai sót. Hunt liền chớp lấy cơ hội, nhanh chóng vượt qua!
“Mẹ kiếp…”
“Tay đua nào bị cậu ta bám theo nhất định sẽ rất khổ sở.” Phóng viên ảnh không rời mắt khỏi máy chụp hình giây phút nào: “Đã lên tới vị trí thứ tám rồi… cứ tiếp tục, phía trước sẽ là Enzo đội Lotus!”
“Cậu ta đã từng vượt mặt Enzo. Nếu nói về sự tự tin, có lẽ Hunt có nhiều hơn Enzo đấy.” Audrey nói.
Sau khi Hunt vào pit thay lốp xong, màn rượt đuổi Enzo nhanh chóng được bắt đầu. Thần kinh Hunt đã sắp bị kéo căng đến cực hạn, cậu biết mình đã cách mục tiêu càng lúc càng gần.
Phòng ngự và tuyến đường của Enzo vững vàng, lão luyện hơn tay đua trước nhiều. Hunt rất rõ lần trước mình vượt được Enzo là vì Enzo khinh địch, nhưng lần này sao có thể may mắn như thế nữa!
Trong hai góc cua liên tiếp, xe đua của hai người đụng độ gay gắt. Đã mấy lần khán giả lo lắng đến vỡ tim, chỉ sợ Hunt sẽ mất lái phi ra ngoài đường đua. Marcus ôm ngực, cắn chặt hàm răng, khắc nào Hunt còn chưa vượt qua Enzo, khắc ấy ông còn chưa dám hô hấp.
Lượt đọ sức này diễn ra trong liên tiếp tám vòng, mỗi lần thoát cua, mỗi đường xe chạy của cậu đều rất chuẩn xác và trôi chảy, lão tướng Enzo thấy thế mà áp lực nặng nề. Enzo càng muốn cắt đuôi Hunt, Hunt lại càng theo sát không rời, điều khiển xe lại càng ổn định.
“Đây là lần đầu tiên nhóc này tham gia F1 thật sao!” Enzo rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tâm lý Hunt có thể xông lên bất cứ lúc nào, thế nhưng đến giờ gã mới rõ, tưởng tượng và thực tế cực kì cách biệt— tên nhóc này đã vượt xa khỏi tưởng tượng của gã.
Enzo cảm giác Hunt lại đang định vượt mình thì không thể không cản lại, ai ngờ Hunt chỉ làm động tác giả rồi khéo léo phóng vút qua từ phần đường bên trong của Enzo. Vô số khán giả đứng bật dậy cổ vũ, Hunt cứ thế giành lấy vị trí thứ bảy!
Phóng viên ảnh lấy tay kéo Audrey đang đứng bên cạnh, cực kỳ hưng phấn nói: “Ôi… cô nhìn thấy gì không! Pha vừa nãy đẹp quá!”
Hai giây sau, Audrey mới dám xác nhận: người đánh bại danh tướng Enzo trong trận PK vừa rồi quả thực là Hunt!
“Má!” Hunt xoay người giơ ngón giữa với Winston, sau đó giận đùng đùng bỏ đi.
Gương mặt Winston không có chút biểu cảm, hắn quét mắt qua, mọi người đều lục tục tản đi.
Trong buổi phỏng vấn, đa số nhà báo đều quan tâm đến những vấn đề phân tích chiến thuật, định hướng trọng điểm và mục tiêu chặng sau của đội đua. Tham gia phỏng vấn xong quay lại phòng khách sạn, Hunt liền vội vã thu xếp hành lý. Chuông cửa vang lên, cậu đã kịp thời giấu đôi tất mình thay ra nhưng chưa kịp giặt đi…
Vừa mở cửa, Hunt đã ngây người, bởi người đứng ngoài không phải Winston, mà là Audrey Wilson.
“Có vẻ cậu rất kinh ngạc.” Audrey cười cười hỏi.
“À… đúng vậy, rất kinh ngạc. Sao chị biết tôi ở phòng này?” Hunt vò đầu.
Nỗi niềm vui mừng trong kinh ngạc khi người đẹp đến thăm tới đột ngột quá!
“Còn nhớ tôi đã nói sau khi chặng đua này kết thúc, tôi hi vọng có thể phỏng vấn cậu trực tiếp không?” Audrey cười nói.
“Tôi… tôi cho rằng chị chỉ nói khách sáo thế…”
Trái tim nhỏ bé của Hunt nhảy loạn lên thình thịch.
“Nếu giờ tôi nói với cậu là tôi nghiêm túc đó, xin hỏi tôi có thể vào phòng không?” Audrey chớp chớp mắt, Hunt lập tức nghiêng người mời cô vào.
Audrey quan sát phòng cậu, sau đó ngồi xuống ghế sô pha: “Không ngờ phòng cậu cũng gọn gàng như vậy.”
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Tôi muốn ở trên!
Winston: Được.
Hunt: … Thả tôi xuống ngay!
Winston: Không phải cậu nói muốn ở trên sao?
Hunt: Tôi không muốn ở trên nữa! Thả tôi xuống ngay!!
Winston: Có tôi đỡ cậu, cậu còn sợ gì?
Hunt: Tôi không cần anh đỡ… thả tôi xuống ngay đi!
Winston: Không thoải mái sao?
Hunt: Thả tôi xuống ngay!
Winston: Tôi tưởng cậu muốn ở trên.
Hunt: Tôi không muốn ở trên! Anh thả tôi xuống đi!
Winston: Lát nữa sẽ thả cậu.
Hunt: … Lâu lắm rồi… thả tôi xuống…
Winston: Sao cậu lại khóc thế? Không thích ở trên sao?
Hunt: … Thả tôi xuống đi…
Winston: Vậy sau này không được nói muốn ở trên nữa.
Hunt: Được… thả tôi xuống đi mà…