Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
Chương 32 : Cậu ta sẽ cương lên
Ngày đăng: 13:56 30/04/20
(“Cương” dùng ở đây trái nghĩa với “nhu”, có ý chỉ thái độ cứng rắn, kiên quyết khi xử lí công việc. Ví dụ: Hai người cần bình tĩnh lại nói chuyện với nhau, cứ cương lên như thế cũng không giải quyết được việc gì.)
“Thơ của ai thế? Keats sao?”
“Marguerite Duras.”
“Ừm, cảm ơn.”
“Ngủ đi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, khi vẫn còn đang mơ mơ màng màng, Hunt bỗng cảm thấy có thứ gì chạm khẽ vào trán, liền đó là tiếng cửa đóng vang lên.
“Hừm?” Hunt dụi mắt, nhớ ra tối qua Winston đã ngủ lại ở phòng mình. Có lẽ hắn vừa rời khách sạn đến sân bay rồi.
Hunt duỗi người, sau khi xuống giường liền tới sảnh ăn bữa sáng. Cậu vẫn còn nhớ lời dặn của Marcus: hôm nay nhất định phải tặng hoa cho Audrey.
Gần khách sạn vừa hay có một tiệm hoa. Những đóa hoa tươi tắn dưới ánh ban mai làm khơi dậy cảm giác muốn bảo vệ của con người. Hunt đút tay vào túi ngắm nghía, cô gái trong tiệm hoa đi tới hỏi cậu muốn mua loại gì.
“Ừm… không phải hoa hồng, lấy những loài hoa khác đẹp đẹp là được.”
“Tôi còn tưởng anh định mua hoa tặng người trong lòng, hóa ra là không phải.”
Hunt sững người, đúng nhỉ… rõ ràng lúc nào mình cũng thích Audrey Wilson, vì sao vừa nãy lại buột miệng nói một câu “không phải hoa hồng”?
“Hoa mao lương, hoa kim ngư phối thành một bầu trời đầy sao, anh thấy sao?”
“Đẹp lắm!” Hunt cười cười đáp lại.
“Có cần viết thiệp không?”
“Tất nhiên rồi!”
Hunt nhận lấy thiệp và bút, bài thơ Winston dạy mình hôm qua thế nào ấy nhỉ?
“Tôi gặp được người.
Tôi nhung nhớ người.
Thành phố này – chốn yêu đương trời định.
Linh hồn người trời sinh đồng điệu với tôi.”
Hunt cười cười, nhấc bút lên suy nghĩ vài giây, nghiêm túc viết mấy hàng chữ, kí tên mình, luồn tấm thiệp vào giữa bó hoa, sau đó dặn cửa tiệm gửi tới phòng của Audrey Wilson.
Cậu cũng cần phải về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bay tới Nhật Bản cho chặng đua sau nữa.
Đến sân bay, Hunt nhàm chán vừa chơi Anipop vừa đứng trước máy bán nước tự động cân nhắc xem rốt cục nên mua Coca hay Pepsi.
“Tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy. Nếu cậu uống hết được, tôi có thể mua toàn bộ nước trong máy cho cậu, còn tôi chỉ cần một chai nước quả thôi.”
Giọng nói có phần trêu chọc vang lên ngay sau lưng Hunt. Cậu ngoảnh đầu lại, nhìn thấy đôi mắt rất đẹp của Owen: “Ồ… Owen… anh muốn mua nước à?”
“Ừ há. Tôi còn tưởng cậu mắc chứng sợ lựa chọn, nhưng giờ xem ra, có lẽ cậu chỉ thích cản trở người khác mà thôi.”
“Anh có thể gọi giục tôi mà.” Hunt ngại ngùng nhường chỗ.
“Không sao, tôi đứng sau lưng cậu chưa đến ba giây.” Owen lấy nước rồi xoay người cười cười với Hunt.
“Đợi đã… đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện!”
“Chuyện gì?”
“Lần trước anh đã nói nếu tôi thắng Donald trong lượt đua chính thức…”
“Tôi sẽ đưa cậu đi party.” Owen đáp lời.
“Anh vẫn nhớ thì tốt!”
“Sở thích của tôi khá là nguy hiểm đấy, cậu chắc chắn muốn đi chứ?”
“Không phải tiệc SM là được…”
Owen bật cười: “Không ngờ cậu lại thích ăn mặn như vậy. Đến Tokyo, đội đua của cậu có thời gian nghỉ không?”
“Có, ngày đầu tiên.”
“Tôi tới đón cậu.” Nói xong, Owen liền cầm nước rời đi.
“Anh tới đón tôi? Anh biết tôi ở đâu à?” Rõ ràng tên này còn chẳng có số điện thoại của mình!
Khoản tiền tốn kém như vậy, Hunt không thể để Owen trả cho mình được.
“Không cần phải lo. Tôi tìm được người trả lại mà.”
Vừa đúng lúc ấy, điệu nhạc vốn như trong những buổi trình diễn thời trang ở New York bỗng nhiên biến đổi, chuyển sang chậm rãi, kéo dài, tựa như tiếng lòng đã phải kiềm chế quá lâu, khiến khách khứa nghe mà khô cả cổ.
Các cô gái bắt đầu lắc hông bên cạnh những cột thép đang mọc lên hết cột này đến cột khác trên bục chữ T. Họ dần cởi đầm ra, thoải mái phô bày hết những dáng vẻ khiến linh hồn người xem phát cuồng, trái tim người xem thổn thức.
Hunt mở mắt thật to, cô gái tóc nâu ngắn lượn một vòng quanh cột thép, đường cong từ cổ, lưng cho đến eo đều thật yêu kiều. Hunt chưa từng nghĩ có ai lại có thể vừa gợi cảm vừa ngây thơ đến thế.
Nhạc ngừng, cái gọi là buổi đấu giá sắp được bắt đầu.
“Thời gian của mỗi cô gái đấu giá được chỉ kéo dài ba giờ đồng hồ. Nếu cậu vừa mắt cô ta, vậy phải dùng hết sức hấp dẫn cô ta. Từng giây từng phút đều rất đáng quý, rời khỏi đây rồi, có lẽ cậu sẽ không còn cơ hội gặp lại cô ta nữa.” Owen nhắc nhở.
Thời gian ở cạnh cô gái đầu tiên đã lên đến ba mươi ngàn đô, Hunt chậc lưỡi.
Giá tiền càng lúc càng được đẩy cao, mấy cô có giá cao nhất đã lên tới sáu mươi nghìn.
Hunt nghiêng mặt nhìn Owen, tên này đang chống cằm, nụ cười bên môi không giảm, thưởng thức cô gái nào cũng như thưởng thực một tác phẩm nghệ thuật. Khi một cô gái có mái tóc dài màu đen đi ra phía trước bục, Owen liếm môi, không chút do dự giơ tay.
Giá cuối không ngờ nâng lên đến tận bảy mươi nghìn! Hunt cuối cùng cũng rõ thế nào gọi là “tiêu tiền như rác”. Ba giờ đồng hồ của cô gái tóc đen rốt cục cũng thuộc về Owen.
“Đừng lo, nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu.”
Cuối cùng cũng đến lượt cô gái có mái tóc nâu cắt ngắn bước lên phía trước bục chữ T. Không khí trở nên sôi sục trong chớp mắt.
Giá khởi điểm của cô là ba mươi nghìn, tiếng đấu giá bắt đầu vang lên không ngớt.
Cô gái cúi đầu nhìn về phía Hunt. Đôi mắt màu lam nhạt của cô tựa như chứa đựng cả một đại dương mênh mang, khiến Hunt chết chìm trong đó.
Tên của cô gái là “Niki”. Niki cười ngại ngùng với cậu, ánh mắt ngập tràn mong đợi. Hunt lại bắt đầu thấy đau lòng, bởi giá tiền đã lên tới năm mươi nghìn rồi.
“Hình như cô ta cũng rất thích cậu.” Owen chống cằm nói.
“Lương hàng năm của tôi cũng chỉ có hai trăm nghìn Euro…”
“Cậu giành được thành tích tốt như thế, hoa hồng đội đua chia cho cậu có lẽ cũng không ít đâu nhỉ. Tiêu vào đâu hết rồi?”
“Căn nhà tôi sống hồi bé bị bán đi trả nợ rồi. Tôi muốn mua lại nó.” Hunt cúi đầu, không dám đối mắt với Niki: “Giờ đây tôi rất hối hận, tại sao ba chặng đua đầu tôi không cố gắng hết sức mình… Nếu cố gắng hơn, bây giờ tôi đã có nhiều hoa hồng hơn rồi.”
“Cậu dễ thương thật đấy, Hunt.” Owen đột nhiên túm lấy cánh tay Hunt giơ lên không trung: “Sáu mươi nghìn!”
“Này—” Hunt kinh ngạc nhìn Owen, người nọ vẫn có vẻ bình chân như vại.
“Đi chơi cùng tôi không cần lo tới chuyện tiền nong.”
Người đàn ông mặc comple ngồi đối diện tỏ vẻ ngạc nhiên, lập tức gia nhập vào hàng ngũ đấu giá: “Bảy mươi nghìn!”
“Tám mươi nghìn!” Owen lại giơ tay Hunt lên lần nữa.
“Này! Owen— đừng có làm vậy! Tôi biết anh có nhiều tiền hơn tôi, nếu anh muốn mời tôi một ly vang đỏ thượng hạng hoặc rủ tôi đi Bắc cực ngắm cực quang thì được thôi, nhưng tiêu tám mươi nghìn đô kiểu này…”
“Cậu cảm thấy sự chờ mong và thiện cảm cô gái này dành cho cậu không đáng giá tám mươi nghìn sao?” Owen cười hỏi.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Winston: Thực ra tôi không lo cậu sẽ ra ngoài “ăn nem” chút nào.
Hunt: Vì sao?
Winston: Vì đối tượng ảo tưởng của cậu nhất định sẽ giống tôi ở một điểm nào đó.
Hunt: Có giống hơn nữa cũng chẳng phải anh! Hứ!
Winston: Sau đó cậu sẽ nhận ra càng nhìn đối phương lâu, đầu óc cậu sẽ càng tràn ngập hình ảnh của tôi, cuối cùng đành phải ủ rũ trở về bên tôi thôi.
Hunt: Mẹ nó! Tức vãi!
—
Thông tin bổ sung:
John Keats (31/10/1795 – 23/2/1821): là nhà thơ Anh, là một đại diện tiêu biểu của trường phái lãng mạn Anh thế kỉ XIX. Keats nổi tiếng là nhà thơ ca ngợi cái đẹp “Cái đẹp là chân lý, chân lý là cái đẹp, thế thôi, đấy là tất cả những gì ta biết và ta cần biết”. Thơ Keats thể hiện sự đa dạng của vần luật, cái nhìn vào cuộc đời đầy màu sắc và sự chính xác, cụ thể của hình tượng thơ ca.