Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
Chương 57 : Nghệ thuật tán tỉnh dưới gầm bàn
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
“Ai đánh tôi một cái đi? Tôi không nằm mơ đấy chứ?” Marcus hỏi.
“Ông không mơ đâu.” Thẩm Xuyên bình tĩnh vỗ tay: “Thu thập số liệu đi nào!”
“Tiến sĩ Thẩm không cần phải giả vờ bình tĩnh như vậy đâu! Vừa nãy tôi đã thấy anh cười rồi!” Trợ lý kỹ sư Amanda đột nhiên kêu lớn. Cả đội đua lại được thể cười ồ.
Thẩm Xuyên nghiêng mặt tủm tỉm: “Được rồi, cho phép mọi người chúc mừng trước vậy.”
Hunt cán đích rồi mà vẫn còn thở hổn hển, nhịp tim cũng chưa thể hoàn toàn thả lỏng. Tất cả như đã lùi về sau. Cậu nhìn thấy Winston trong chiếc Ferrari đỏ hình như đang vươn cánh tay ra làm động tác “đi theo tôi”. Hunt rất rõ ràng, hắn không làm động tác kia với đồng đội, cũng không làm với Owen ở phía sau, mà là làm với cậu.
Tôi rốt cục cũng đã tiến gần đến lãnh địa của anh hơn rồi, đúng không?
Hunt ngẩn ngơ suốt cả quá trình lên bục nhận giải. Cậu không biết những người xung quanh nói gì, đến cả việc mình liệu có cười hay không, cậu cũng không rõ. Cậu chỉ biết Winston đã ôm lấy vai mình rất chặt, chặt đến mức không chân thực chút nào. Tiếng chụp ảnh vang lên “tách tách”, Hunt nhìn thấy cả giới truyền thông nhiệt tình như thủy triều.
Phỏng vấn sau chặng đua bùng nổ như thể muốn đánh gục Marcus, đủ các loại tiết mục đua nhau kéo tới, thậm chí còn có cả những lời mời Hunt làm đại diện phát ngôn cho quảng cáo. Sau mấy chặng đua gần đây, Hunt đã được giới truyền thông tôi luyện thành một siêu nhân dẻo dai kiên cường trong nghịch cảnh, hơn nữa cậu vẫn còn trẻ, sức sống tràn đầy, khiến không ít người hâm mộ nữ cảm thấy nụ cười của cậu rất có sức lan tỏa. Thẩm Khê và anh trai đứng trước màn hình TV xem phỏng vấn tại hiện trường.
“Anh này… anh có thấy nụ cười của Hunt rất có sức lan tỏa không?” Thẩm Khê nói với vẻ mặt đầy hứng thú tìm hiểu.
“Sức lan tỏa chỉ là một cảm giác chủ quan thôi.” Thẩm Xuyên đáp lời.
“Thảo nào… em chỉ thấy ngốc nghếch.” Thẩm Khê thở dài một tiếng.
Khi đi trên hành lang, Owen vừa khoác tay lên vai Hunt vừa nhỏ giọng nói: “Nhóc, cậu được đấy, đạp đổ cả Cá mập trắng.”
“Hả? Gì cơ?” Hunt nghiêng mặt đối diện với ánh mắt đầy sung sướng khi kẻ khác gặp họa của Owen.
“Tối nay đến phòng tôi, tôi lại tiếp tục giúp cậu.” Owen chớp chớp mắt, thả vai Hunt ra rồi đi về phía trước.
Hunt thở phào một hơi, tuy không giành ngôi quán quân chặng, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy mình như đang đi trên mây, không hề chân thực. Cậu vô thức tìm kiếm Winston. Lúc này, dù Winston đang nói chuyện với giám đốc truyền thông, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về hướng cậu. Winston nâng tay ra hiệu với giám đốc truyền thông, tỏ ý ông ta hãy đợi một lát, rồi đi đến trước mặt Hunt. Hunt vốn chờ đợi Winston sẽ nói vài câu công nhận hay cổ vũ mình, thậm chí chỉ đơn giản là một câu nói đùa khiến cậu xấu hổ thôi cũng được, để giúp cậu cảm thấy tất cả đã thật sự xảy ra, thế nhưng câu đầu tiên Winston nói sau khi đi tới trước mặt cậu lại là: “Cậu thân thiết với Lawrence Owen như thế từ bao giờ?”
“Hả? Owen?” Hunt nhớ ra hình như mình vừa mới “quàng vai bá cổ” với Owen.
“Giờ cậu chẳng còn sợ bị anh ta lừa chút nào nữa rồi nhỉ. Hay là bởi anh ta đẹp trai?”
Câu hỏi này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của Hunt. Đúng vào lúc này, điện thoại của Hunt lại kêu vang, Winston liền cầm luôn điện thoại trong tay cậu. Tin nhắn hiển thị người gửi là Owen, Winston không hề mở ra đọc.
“Lúc còn ở Dubai, cậu nhắn tin với ai mỗi ngày?” Winston nhìn chăm chú vào mắt Hunt.
Những câu hỏi này đều khác hẳn với tưởng tượng của Hunt. Giờ không phải là lúc nên khui champagne chúc mừng sao? Hơn nữa… Winston phát hiện ra rồi… Owen mới chỉ ôm vai mình một tí, Winston đã có thể nghĩ ra người nhắn tin với mình là Owen.
“Sao cậu không nói gì?” Winston ngả người về phía trước, Hunt lại lùi bước về sau, thế nhưng vai đã bị hắn ấn chặt.
Bình tĩnh đi, Hunt. Mày nhắn tin với Owen cũng chẳng phải là chuyện tày trời gì.
“Vì Owen chế nhạo tôi… nên tôi liền nói tôi sẽ đè bẹp anh ta hoặc Charles… Tôi thành công rồi, anh ta mới nói với tôi vài câu, nhắn một tin chúc mừng gì đó… Tôi có thân quen với anh ta đâu…”
Chuyện này đúng là sự thực, cậu không hề nói dối.
“Được rồi.” Winston dúi điện thoại vào ngực Hunt rồi xoay người bỏ đi.
Hunt thở dài, tại sao Winston vẫn cứ không nóng không lạnh như thế? Cậu mở tin nhắn của Owen: Tối nay gặp nhau ở khách sạn tôi ở, phòng 1826, không gặp không về.
Lại còn không gặp không về nữa chứ!
Hunt bắt đầu nghi ngờ có phải tên kia cố tình ôm vai mình trước mặt Winston hay không!
Phỏng vấn sau chặng đua kéo dài, cánh nhà báo hưng phấn bao nhiêu, Hunt lại đau đầu bấy nhiêu. Tất cả những câu hỏi liên quan đến cảm xúc của cậu sau chặng đua này, cậu đều dùng một câu “Tôi cảm thấy không chân thực” để trả lời, kết hợp với vẻ mặt thành thực không hề giả bộ, cậu đã giành được rất nhiều hảo cảm của giới truyền thông. Khi các nhà báo hỏi cậu mục tiêu trong chặng đua tiếp theo là gì, câu trả lời của cậu vẫn là: “Tôi muốn bắt kịp Winston”. Lời hồi đáp không cần suy nghĩ đó khiến mọi người bật cười. Những tiếng cười vang lên không phải vì cho rằng cậu ấu trĩ, mà càng giống như tiếng cười của những người chính mắt quan sát một đứa trẻ đang từng bước trưởng thành, hơn nữa đứa trẻ ấy luôn một mực theo đuổi mộng tưởng, chưa từng từ bỏ.
“Thế mà có mỗi việc cho cậu ta một ám hiệu rõ ràng hơn chút nữa, cậu cũng không dám làm?” Owen ngẩng cao cằm, ánh mắt rõ ràng là coi thường Hunt: “Nếu tôi yêu một người, muốn người đó điên đảo vì mình, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn, gạt bỏ tất cả những ngây ngô, để khiến người đó miệng khô lưỡi khô, một lòng một dạ muốn có mình.”
Hunt sững sờ vì khí thế của Owen.
Đúng vậy… nếu cứ tiếp tục thế này, mình và Winston sẽ mãi mãi giậm chân tại chỗ, hắn sẽ mãi mãi đối xử tốt với mình, thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở “đối xử tốt” mà thôi.
“Nhưng mà hộp kẹo mút to đùng này của anh cũng chỉ khiến Winston cảm thấy thô tục thôi. Anh muốn tôi tặng cho hắn hả?”
Owen sững người, sau đó nổi giận đùng đùng túm lấy một cái gối, nện mạnh vào mặt Hunt: “Ai muốn cậu tặng kẹo mút cho Winston? Chẳng lẽ cậu mong Winston sẽ ăn kẹo trước mặt cậu cho cậu xem à!”
“Hả? Thế tôi giữ lại cũng có tác dụng gì đâu!”
“Bây giờ cậu lên giường ngồi dựa vào gối cho tôi!” Owen trông như định gõ thủng đầu Hunt mới thôi vậy. Hunt lập tức bò đến bên cạnh gối ngồi, ngay ngắn nghiêm chỉnh.
“Nhấc chân lên! Tay trái gác lên gối đầu! Tươi tỉnh lên chút! Cậu có đang dự đám tang nào đâu!”
Owen chìa một thanh kẹo mút tới bên mép Hunt: “Ngậm vào!”
“Cái gì thế! Tôi không muốn…” Hunt còn chưa nói xong, Owen đã nhét phần đầu kẹo vào miệng cậu.
“Nhớ lại cảm giác ăn kẹo mút lúc nhỏ đi, vui vẻ một tí! Đừng có mang cái vẻ hận thù sâu sắc như vậy!”
Lúc nhỏ, tôi đâu có ăn cái kẹo mút nào to như thế này!
Owen cầm lấy điện thoại của Hunt rồi nói với cậu: “Tưởng tượng Winston đang đứng trước mặt cậu, cậu muốn để cho cậu ta biết mình rất thích cây kẹo này!”
Hunt hoàn toàn không cười nổi.
“Thôi vậy! Cậu đừng có ngậm nữa! Dùng lưỡi mà liếm đi!”
“Thế này á?” Hunt vô thức thè lưỡi ra liếm.
Thực ra dù tạo hình có thế nào, kẹo mút chua chua ngọt ngọt, đậm đà vị sữa vẫn khá ngon.
“Tốt lắm! Cứ vậy đi! Cắn một miếng!”
“Hả?” Hunt cúi đầu xuống nhìn kẹo, suy nghĩ xem nên “hạ miệng” thế nào mới đúng.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Đừng giận tôi mà! Tôi định cọ anh chứ không phải Owen đâu!
Winston: Tôi ngồi gần em như thế mà em cũng cọ sai được hả?
Hunt: Xin lỗi! Quỳ gối xin tha!
Winston: Ngồi xuống bàn đi.
Hunt: Gì? Không phải úp mặt kiểm điểm à?
Winston: Làm lại mười nghìn lần, xem xem lần sau em có cọ sai nữa không?!