Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
Chương 66 : Cút đi
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
Lòng Hunt bỗng gióng lên một hồi chuông cảnh báo.
“Em nói xem?”
Winston cúi đầu, cọ mũi vào gò má Hunt rồi hôn lên cổ cậu. Lưỡi của hắn đi tới đâu, máu Hunt chảy cuồn cuộn về phía đó. Hunt lấy một tay chống giường, thắt lưng cũng nâng lên ý đồ hất người con trai đang đè trên người mình xuống. Đầu gối Winston liền đẩy một chân Hunt, khiến cậu hoàn toàn mất đi điểm mượn lực.
“Đồ khốn! Đồ khốn! Đồ khốn!” Hunt cảm thấy cực kì không cam tâm phẫn nộ gào tướng lên, một bên tay vẫn bị Winston ép chặt xuống gối.
Rõ ràng cậu không yếu, thế nhưng trước mặt Winston, sức lực của cậu vẫn nực cười như của một đứa trẻ. Winston cười khẽ nhìn cậu, Hunt có thể nhận ra dục vọng nổi lên trong đôi mắt hắn dần dần bị dập tắt. Hắn cúi đầu xuống, khẽ liếm vào khóe môi đang mím chặt của Hunt, lọn tóc hắn lướt qua gò má Hunt ngưa ngứa.
“Còn muốn chơi nữa không?” Winston hỏi.
“Không…” Hunt vô dụng đáp.
Đợi luyện thành tài rồi, ông đây sẽ đè anh không ngóc đầu dậy nổi!
“Vậy em thích chán hay không chán?” Cằm Winston cọ cọ lên chóp mũi Hunt.
“Tất nhiên là chán! Cuộc sống về đêm không cần phong phú đến vậy! Chẳng còn mấy ngày nữa là đến phiên chạy thử rồi!” Hunt hô to.
“Vậy hả? Còn ba ngày nữa mới tới phiên chạy thử cơ mà. Đêm nay tôi lại muốn làm mấy chuyện thú vị hao tổn sức lực, nhưng đảm bảo đến phiên chạy thử, em sẽ hồi phục, đúng không?”
Giọng nói của Winston trầm khàn, Hunt cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hắn đã tăng lên một cách rõ rệt, vì thế cậu liền dùng chân quẫy đạp: “Tôi buồn ngủ rồi! Anh xuống ngay— tôi muốn đi ngủ!” Hunt ra sức giãy giụa, bởi áo phông đã bị vén hết lên, cậu gần như dán dính vào người Winston.
“Còn động đậy nữa à, em muốn chết sao?” Winston đột nhiên cúi đầu áp người lên Hunt.
Hunt toàn thân cứng đờ, không dám cử động nữa, trái tim đập mạnh như sấm đánh.
“Làm giúp tôi.”
Giọng Winston nghe rất kiềm chế, Hunt lại chẳng dám nhúc nhích gì. Hai giây nữa trôi qua, Hunt quay mặt đi, nhận ra gân xanh trên trán Winston đã nổi hết lên, còn ngón tay hắn lại dùng sức mạnh như thể muốn bóp nát cổ tay cậu.
“Hunt…”
Lần gọi tên cậu này mang theo cả cảm giác khó chịu và khẩn khoản, khác hẳn với bình thường.
“Anh… anh cứ buông ra… tôi sẽ giúp anh…”
Winston máy móc buông ngón tay ra, Hunt vừa mới chạm vào hắn, hắn liền ngậm ngay lấy môi cậu. Nụ hôn này không được dịu dàng lắm, Hunt chỉ đành ngẩng đầu chịu đựng.
“… Nhanh lên.”
“Tôi đã nhanh lắm rồi! Không thì anh tự làm đi…”
Nụ hôn của Winston lại phủ xuống. Hunt không nói được câu nào, tai đỏ bừng lên chỉ mong chuyện này nhanh nhanh chấm dứt. Nửa giờ đồng hồ sau, Hunt quay lưng về phía Winston, gương mặt tỏ vẻ không vui, buồn bực nói: “Tôi nghĩ tôi vẫn nên ngủ một mình thôi. Nếu anh lo lắng, tôi sẽ ngủ cùng tiến sĩ Thẩm.”
“Xin lỗi vì làm dây ra người em.” Winston rút khăn giấy đưa cho Hunt.
Đây vốn không phải là chuyện có dây ra người tôi hay không!
Hunt nhìn bàn tay mình trong chăn, bàn tay dù có nắm vô lăng suốt hơn hai giờ đồng hồ cũng không có cảm giác khó chịu hay nóng như phải bỏng thế này. Hơn nữa, Hunt chắc chắn mình không thể cho Winston tiến thêm bước nữa được, nếu không, cậu không chết trên đường đua, mà sẽ chết ở một nơi cực kì đáng xấu hổ mất. Hunt nhận tờ giấy ăn một cách bạo lực, chà mạnh lên vùng bụng, sau đó không buồn nhìn đã ném thẳng giấy lên người Winston.
Winston nhặt mảnh giấy đã bị vo tròn lên rồi vứt đi, tiếp đó ôm chặt lấy Hunt, thì thầm sau lưng cậu: “Em giận à?”
“Đâu.”
“Thế em có sợ không?”
“Không!” Không sợ mới lạ ấy! Nhưng tôi thừa nhận được chắc?
“Vậy để tôi giúp em.”
“Không cần! Ai da!! Anh bỏ tay ra!”
“Chơi trò chơi với em. Không thì em muốn sao?” Winston hỏi ngược lại.
Hunt thầm thở phào một hơi: “Được! Được! Chơi trò chơi!”
Chuyện này an toàn đây! Sẽ không đau chút nào!
Vì thế, hai người ngồi lại trên giường, cầm lấy điện thoại bắt đầu đại chiến “Ném bom ngày tận thế”. Vừa mở màn, Winston đã thắng hết trận này đến trận khác, Hunt không khỏi hoài nghi, tên này đã liều mạng luyện tay nghề vào những lúc mình không để ý chứ gì?
Nhưng chơi lâu, Hunt cũng dần dần quen tay, kết hợp với việc có một đối thủ lợi hại như Winston, cậu không tiến bộ cũng không được. Hunt đã sắp hết kiên nhẫn vốn sẽ định từ bỏ cái trò chơi này nếu còn không thắng hắn, bất ngờ, sau mười mấy vòng đấu, lần đầu tiên trong lịch sử, cậu lại thắng được Winston. Cậu thấy như mình đã theo đuôi đối thủ trên đường đua suốt năm mươi mấy vòng, đến vòng cuối cùng mới có thể phản kích vậy.
“A!! Tôi thắng rồi! Cuối cùng cũng thắng được anh rồi!”
Hunt ném điện thoại đi, suýt nữa thì văng qua Winston rơi xuống giường, may mà Winston nhanh tay bắt được. Winston chẳng nói gì cả, chỉ dựa người vào đầu giường. Hunt lại đột ngột xoay người, tay trái chân trái gác hết lên mình hắn.
“Đúng, em thắng rồi. Nếu không thắng nữa, có lẽ em sẽ đổ tại điện thoại của em không tốt bằng của tôi.”
“Tôi là người gây sự vô lí thế sao?” Hunt bất mãn nói.
“Chẳng lẽ em không phải?” Winston mỉm cười, có trời mới biết, Hunt thích nhất là khi hắn cười khẽ như thế.
Dưới ánh đèn đầu giường dịu dàng, Hunt nhìn ngắm Winston, đột nhiên nghĩ mắt thẩm mỹ mười mấy năm qua của mình thật kì lạ. Đôi mắt của Winston, sống mũi của Winston, độ cong khóe môi hắn…, tất cả đều đẹp cực kì. Máu dồn lên não, Hunt không còn biết trời trăng gì nữa, cứ thế ngồi phịch lên người Winston. Người con trai kia hẳn là đang kinh ngạc, ngay khi hắn định nâng tay lên ôm lấy Hunt, Hunt bỗng ấn cổ tay đang giơ lên của hắn xuống đầu giường.
“Này, tôi vất vả lắm mới thắng được anh, thế nào cũng phải có chút phần thưởng cho tôi chứ nhỉ?”
Hunt nói xong câu ấy, tim liền đập như nổi trống. Lỡ đâu Winston lại nói vừa nãy hắn đã thắng vô số lần, rồi đòi vô số phần thưởng từ phía cậu thì sao, cậu làm sao đáp ứng nổi.
“Em muốn phần thưởng gì?” Winston nâng cao cằm nhìn Hunt.
Ánh mắt của Winston tối đi, có điều độ ấm lại tăng dần. Hunt biết chuyện mình đang làm chẳng khác gì lấy lửa tự thiêu, thế nhưng cậu vẫn muốn tiếp tục. Hơn nữa phiên chạy thử sắp bắt đầu rồi, Winston chắc chắn sẽ không làm cậu bị thương.
“Dù tôi có làm gì, anh cũng không được cử động.” Hunt nói.
“Không thể được.” Winston đáp lại rất nhanh. Hunt còn chưa kịp thất vọng, hắn đã nói tiếp: “Mười phút. Tôi cho em mười phút làm gì tùy ý. Nếu không, em đừng có trách.”
“Được thôi!” Tuy Hunt cảm thấy chiếm quyền chủ động bằng cách này không được nhân đạo cho lắm, thế nhưng… ai mà thèm quan tâm!
Hunt đặt đồng hồ mười phút trên điện thoại, Winston còn chưa nói hết câu: “Em định làm…”, cậu đã ném điện thoại đi, đột nhiên lấy một tay giữ cằm Winston, đè hắn xuống hôn. Gần như không cần thời gian phản ứng, khi Winston mở miệng ra, Hunt liền gấp gáp chui vào trong, hôn cuồng nhiệt.
Winston vừa định cuốn lấy lưỡi cậu, Hunt đã đột ngột lùi lại, nhìn vào mắt hắn mà nói: “Này, đã nói là không được cử động rồi, kể cả lưỡi anh cũng thế!”
Hunt nói xong câu này cảm thấy vô cùng đắc ý.
“Em sẽ hối hận đấy, Hunt.” Winston nhìn cậu, trong đôi mắt trầm tĩnh như thể có một nguồn sức mạnh nào đó muốn trỗi dậy.
Hunt rất ghét dáng vẻ nắm chắc mọi thứ trong tay này của hắn.
“Hối hận cái shit!”
Nói hết câu, Hunt lại đè xuống lần nữa, làm loạn khắp khoang miệng Winston tựa như đang báo thù. Quá trình hôn như thể mang theo cả sự không cam tâm và bất lực của cậu. Cơ bắp toàn thân Winston gồng cứng lên, Hunt biết người này muốn cử động nhưng chỉ có thể cố chịu đựng, có điều nếu được động đậy, hắn sẽ làm gì đây? Đầu tiên là đáp trả cuồng nhiệt, sau đó sẽ là đè lại cậu. Nhưng dù là thế nào, Hunt cũng biết, Winston làm thế là vì phản ứng bản năng, chứ không phải để tranh quyền chủ động.
Nghĩ đến đây, Hunt vốn hôn một cách tùy tiện bỗng dần dần chậm lại, đầu lưỡi cũng khẽ khàng lướt qua cả hai bên lưỡi của người kia. Xúc cảm bỗng trở nên rất nhạy, hơi thở của Winston, hơi ấm của Winston, từng chuyển động của yết hầu hắn… Hưng phấn ban đầu của Hunt lắng lại, những rục rịch trong lòng chảy tràn lan.
Cậu ngậm lấy môi trên của hắn, đầu lưỡi tuần tra trên khóe môi hắn. Hunt hưởng thụ cảm giác lúc này hơn những nụ hôn cạnh tranh bạo lực rất nhiều. Cậu buông cổ tay Winston ra, ngón tay luồn vào mái tóc hắn. Đây là lần đầu tiên cậu chạm vào tóc Winston, chúng mềm mượt hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều. Hunt cúi thấp đầu hôn trán hắn, hôn tóc hắn, cứ tiếp mãi cho đến tận chân tóc.
Winston nâng cánh tay đã được tự do lên, Hunt lại lập tức ấn xuống: “Đã bảo không cử động, đã hết giờ đâu!”
Winston nhắm mắt lại, cằm hơi nâng: “Đừng có quá đáng quá… Hunt.”
“So với anh ngày hôm ấy… thì tôi vốn chẳng làm chuyện gì quá đáng cả!”
Hunt bất mãn nói. Cậu lại cúi đầu hôn cằm Winston, lấy lưỡi liếm lên đường cổ gợi cảm đầy nam tính của hắn rồi khẽ cắn một cái. Cho dù đã từng nói muốn cắn đứt tất cả đường nét của Winston, thế nhưng Hunt biết mình không nỡ. Cậu hôn hắn qua lớp quần áo, bỗng nhiên nhận ra tất thảy của người con trai này, mình đều yêu thích cực kỳ.