Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
Chương 68 : Tao là người đàn ông duy nhất của cậu ấy
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
“Owen chỉ là bạn của tôi thôi! Chúng tôi đều là tuyển thủ… nên sẽ thường xuyên trao đổi kinh nghiệm, anh ta còn kể cho tôi nghe một số chuyện liên quan đến các tay đua khác nữa. Tôi không hiểu rốt cục nguyên nhân gì đã khiến cậu hiểu lầm tôi và Owen… có kiểu quan hệ đó.”
“Nói dối! Sao cậu lại lừa tôi! Rõ ràng tôi đã nhìn thấy hai người hôn nhau!” Merlin lại bắt đầu trở nên kích động.
Máu trên trán Jonny đã chảy cả vào mắt, hòa cùng nước mắt rồi rơi xuống.
“Tôi và Owen hôn nhau? Làm gì có chuyện đó!” Hunt cực kỳ bối rối, Merlin đã nhìn thấy ở đâu cơ chứ? Hay là tên này mắc bệnh hoang tưởng?
“Tôi đã chụp được! Tôi đã chụp được đây này!” Merlin ném điện thoại của mình cho Hunt: “Mật khẩu là sinh nhật của cậu! Cậu tự xem đi!”
Hunt hoàn toàn không ngờ Merlin lại còn biết cả ngày sinh của mình. Rõ ràng sinh nhật của cậu năm nay đã trôi đi mà không hề được bất cứ ai trong đội ghi nhớ. Cảm giác chỉ có fan BT nhớ sinh nhật của mình thật là khó tả…
Hunt mở điện thoại của Merlin, màn hình đang để ảnh chụp cậu mở cửa sổ ngắm phong cảnh khi vừa mới tới Singapore. Hóa ra Merlin đã đi theo cậu ngay từ ngày đầu tiên cậu tới đây rồi!
“Cậu nhìn cho rõ bức ảnh thứ mười chín trong bộ sưu tập ấy! Cậu nói cho tôi biết hai người đang làm gì!” Merlin giận dữ gào lên.
Hunt mở bộ sưu tập xem hình: cậu và Thẩm Xuyên dùng bữa tại nhà ăn, cậu và Thẩm Khê bàn luận về hệ thống treo, cậu và giám đốc truyền thông sắp xếp thời gian phỏng vấn… tấm nào cũng là hình chụp cậu. Bức thứ mười chín chụp cảnh Hunt đến phòng Owen lần đầu tiên, anh ta quấn khăn tắm ra mở cửa cho cậu. Hunt đứng trước cửa bị Owen kéo vào trong, người anh ta hơi nghiêng về phía trước, mặt vừa khéo bị đầu cậu chắn mất. Nhìn từ góc độ này… hai người không hôn nhau, chẳng lẽ là chơi trò đọ mắt? Đến chính Hunt cũng cảm thấy giống hôn nhau!
“Chúng tôi không hôn nhau! Tôi làm sao mà hôn anh ta được! Owen rất thích trêu chọc người khác, lúc này, anh ta cũng chỉ đùa với tôi thôi.”
“Ảnh này không phải hôn thì cậu nói cho tôi xem bức phía sau là thế nào? Đừng nói với tôi hai người đang chơi trò gì trên giường đấy!”
Hunt y lời vuốt về sau, bức ảnh liền khiến cậu dựng tóc gáy. Ảnh được chụp từ ngoài cửa sổ phòng Owen vào: Hunt đang ngồi trên bụng Owen, ấn chặt hai tay Owen, đè anh ta xuống dưới giường. Hơn thế, đầu cậu hơi cúi xuống, rõ ràng là sắp sửa hôn đối phương.
Bức tiếp theo, Owen nghiêng người nói lời trêu ghẹo gì đó với Hunt, mà Hunt thì vẫn còn đè lên Owen, khiến cảnh chụp được trông mờ ám đến mức người xem đỏ mặt. Hai người thân thiết như thể đang làm chuyện má ấp môi kề trước khi hành sự!
Về sau còn có ảnh Hunt giữ thắt lưng Owen, Owen nằm sấp trên giường dạy Hunt cách tránh thoát. Có điều vì bị khung cửa sổ che mất, nhìn từ góc độ này, hai người như thể đã bắt đầu thật rồi vậy. Hunt nhớ tối đó, hai người còn luyện tập đến tận hơn một giờ đồng hồ trong phòng Owen!
Lawrence Owen! Sao anh mẹ nó không biết đường kéo rèm cửa! Giờ tôi phải giải thích thế nào! Phải giải thích thế nào đây!
“Cậu không nhìn thấy chúng tôi đều vẫn đang mặc quần áo sao? Cậu đã nhìn thấy ai làm việc đó mà vẫn còn mặc nguyên quần áo chưa? Cậu lúc nào cũng nói mình là fan của tôi, vậy mà cậu lại nghĩ tôi ra thế này à?” Hunt quyết định nên cứng rắn với Merlin một chút thì hơn là tỏ ra sợ hãi. Chỉ có làm như vậy mới có thể chứng minh mình với Owen trong sạch.
Merlin sững người, hạ con dao găm trong tay xuống, thực sự đã bị câu nói của Hunt trấn áp.
Hunt không ngừng ra hiệu bằng tay với Jonny, hy vọng Jonny có thể nhân cơ hội nhanh chóng chạy thoát, ai ngờ tên thỏ đế kia còn chẳng dám động đậy gì, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ làm con tin cho Merlin. Hunt thầm mắng Marcus tối tăm mặt mũi, cử ai không cử, lại đi cử cái tên chạy cũng không nổi thế này để “bảo vệ” mình!
“Vậy… vậy hai người đang làm gì?” Merlin đúng thật đã tin tưởng lời của Hunt đến năm phần.
“Chúng tôi giúp nhau giãn gân giãn cốt. Cậu theo đuôi tôi lâu như thế, chẳng lẽ không biết các tay đua đều phải duy trì sự dẻo dai của xương khớp sao?” Hunt nói: “Những lời Owen nói trong tin nhắn cũng là để chỉ việc này, chỉ do anh ta đen tối quá nên mới thích trò cười kiểu ấy thôi.”
Giờ thì Hunt đã rõ, cái kẻ ném gián chết lên giường Owen, rồi lại gửi cả chân gà dính máu cho anh ta đích thị là Merlin rồi! Mà nghĩ kĩ lại, đáng đời Owen!
“Đưa dao cho tôi đi, được không?” Hunt tiến lại gần Merlin, dang rộng hai tay.
“Không! Cậu đang lừa tôi!” Merlin cảnh giác nhìn Hunt.
“Đâu có. Tôi vốn không thích Lawrence Owen…”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng nhiên truyền tới. Merlin giật bắn mình nắm chặt lấy dao găm.
“Đừng sợ, đừng sợ, để tôi ra xem ai đến.”
“Thật sao? Môi của anh ta có mềm không?” Winston lạnh lùng hỏi.
Hunt ngẩn người, chẳng lẽ Winston không chịu nghe những lời giải thích nãy giờ của cậu sao? Không chịu nghe, hay là vì muốn làm khó cậu? Đúng lúc ấy, cửa thang máy mở ra, Winston bước ra ngoài. Thoáng chốc, Hunt đã định nhấn nút đóng cửa thang máy, sau đó nhân cơ hội đi lên một tầng khác. Ai ngờ Winston lại xoay người ấn lên nút mở cửa rồi hếch cằm nói: “Còn không ra đi?”
“Ra đây ạ…”
Hai người bước ra khỏi khách sạn. Xe cảnh sát đã giải tán hết, thế giới lại trở nên yên tĩnh như chưa hề có việc gì xảy ra. Cách khách sạn này khoảng mấy trăm mét còn có một khách sạn khác chất lượng khá ổn. Winston khoác ba lô hành lý của Hunt trên vai, đường phố lúc này có rất ít người đi lại, hắn liền với tay ra phía sau, nắm chặt lấy cổ tay Hunt, kéo cậu đi về phía trước. Ý đồ của Winston rất rõ ràng, ấy là tuyệt đối không cho Hunt cơ hội trốn thoát.
“Em vẫn chưa trả lời tôi, môi của Owen mềm lắm sao?”
“Tôi đã hôn bao giờ đâu, làm sao mà biết được!”
“Vậy em thích nơi nào của anh ta? Cũng là đôi mắt sao?”
Có mấy chiếc xe lao sượt qua người Winston, ánh đèn pha như muốn chia cắt bóng hình hắn.
“Tôi chưa từng thích anh ta.” Hunt bắt đầu thấy đau lòng. Merlin nhìn thấy những bức ảnh ấy sẽ phát điên, còn Winston nhìn thấy những bức ảnh ấy, cho dù không phát điên giống như Merlin, thế nhưng chắc chắn hắn sẽ buồn.
“Vậy vì sao em lại ở cạnh anh ta? Là do tôi lúc nào cũng muốn làm chuyện đó với em, khiến em sợ hãi, còn Owen lại có thể để mặc em làm gì tùy thích sao?”
Hunt biết Winston đang nói đến bức ảnh mình đè chặt thắt lưng Owen: “Bọn tôi chỉ đang đùa giỡn thôi mà! Có phải đàn ông nào tôi cũng sẽ thích đâu! Tôi… tôi…” Hunt dừng bước chân lại.
Winston đang kéo cậu đi cũng ngừng bước, thế nhưng lại chẳng quay đầu: “Em thế nào?”
“Tôi chỉ thấy duy nhất đôi mắt của anh đẹp, tôi sẽ chỉ không chớp mắt khi nhìn duy nhất anh… Anh đã bao giờ thấy tôi nhìn chằm chằm Lawrence Owen quá ba giây chưa?”
“Vậy thì hai người đang chơi trò gì thế?” Winston hỏi lại.
Hunt nghẹn lời, làm sao có thể nói cho Winston biết mình và Owen đang luyện tập cách phản kháng để không bị đè được?
Winston biết Hunt sẽ không trả lời câu hỏi này, vì thế lại xoay người kéo Hunt tiếp tục đi về phía trước. Hunt cúi đầu, nắm chặt lấy bàn tay Winston. Mấy phút sau, hai người tới khách sạn, Winston đăng kí phòng xong liền cùng Hunt đi vào thang máy.
Hai người vẫn luôn trầm mặc. Ngay vào lúc cửa thang máy gần mở, Winston đã chuẩn bị bước chân ra ngoài, Hunt lại đột ngột kéo hắn quay trở lại. Cậu nghiêng mặt hôn Winston, không hề có chút kĩ xảo nào, cũng không hề có bất cứ suy tính gì, chỉ muốn được cảm nhận hơi ấm của người con trai này, cũng như sự mềm mại của đôi môi hắn.
Winston ngẩn cả người, hắn không đẩy Hunt ra, thế nhưng cũng không có ý định hé miệng. Hunt biết hắn vẫn còn đang giận, vì thế liền dùng lưỡi liếm khóe môi hắn. Cửa thang máy sắp đóng lại, Winston đột ngột đẩy Hunt ra, vươn tay giữ lấy cửa thang máy rồi kéo Hunt bước ra ngoài.
Hunt lập tức thấy vô cùng thất vọng. Winston giận thật rồi. Đây là lần đầu tiên mình làm hắn giận. Thế nhưng… thế nhưng nếu Winston cũng có những bức ảnh như vậy mà để mình trông thấy, mình cũng sẽ tức giận cực kỳ! Cho dù Winston không làm gì hết, mình cũng vẫn sẽ nổi giận! Vừa nghĩ như thế, Hunt liền cảm thấy mình đã phạm phải tội ác tày trời.
Thẻ khóa từ kêu vang, cửa phòng mở ra, Winston tiện tay vứt hành lý của Hunt xuống đất, sau đó chẳng nói chẳng rằng. Hunt nhận mệnh cúi người nhặt hành lý của mình lên, trong đầu vẫn đang nghĩ phải làm sao mới có thể khiến Winston hết giận. Vậy mà ngón tay còn chưa kịp chạm tới hành lý, cậu đã bị người kia kéo lên.
“Win…”
Bàn tay Winston giữ lấy gáy Hunt, đôi môi của hắn áp lên với khí thế kinh người. Không ai có thể ngăn trở hắn tiến sâu vào bên trong khoang miệng Hunt, như thể muốn phá hủy tất cả những gì nằm giữa răng môi cậu.
“Ưm…” Hunt muốn vươn tay ôm lấy Winston, có điều Winston lại cho rằng đây là dấu hiệu cự tuyệt của cậu, vì thế liền mạnh bạo bẻ quặt hai tay cậu ra phía sau lưng. Hắn không ngừng hôn cậu, ép cậu từng bước lui về sau, cho đến khi bắp chân cậu chạm vào mép giường.
Winston hôn mạnh hơn, Hunt ngẩng đầu lên định đáp lại hắn, thế nhưng lại hoàn toàn bị đầu lưỡi của hắn nghiền nát. Cậu mở to mắt, nhìn thấy Winston đang cau mày. Hóa ra nụ hôn của hắn không hề thể hiện hắn bàng quan, ngược lại, hắn đang rất đau lòng.
Hunt ngã ngồi xuống giường, Winston cuối cùng cũng buông hai cánh tay bị bắt chéo sau lưng của cậu ra, chuyển thành ấn cậu xuống giường. Nụ hôn của hắn cũng thuận thế ập đến mang theo cảm giác vừa hỗn loạn vừa kiềm chế, ngay cả đến cả thoáng đầu lưỡi cử động cũng như có điều gì muốn nói lại thôi.