Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 6 : Cậu có thể làm bạn của tôi trước

Ngày đăng: 13:56 30/04/20


“Gì cơ? Giám đốc đội đua còn chê tôi thiếu nghiêm túc đây này!” Hunt nhún vai.



“Cậu có biết ná thun không? Cứ kéo căng mãi, không chịu thả lỏng cũng chẳng ích gì.”



Winston mở cửa xe, đi về bên phía Hunt.



“Cậu đợi ở đây. Tôi đi bật đèn.”



“Ế, không sợ tôi lái Ferrari đi mất à?”



“Cậu cứ việc lấy đi.” Winston đi về phía phòng điều khiển, tùy ý huơ huơ tay.



“À… Quên béng mất… bằng vào giá trị con người của tên này, xe đua Ferrari cũng chỉ như ô tô điều khiển từ xa của trẻ con.”



Khoan đã, hắn vốn là người của đội Ferrari, có cái xe này không khéo cũng chẳng mất đồng nào.



Nghĩ lên nghĩ xuống, Hunt lại bắt đầu ghen tị.



“Ái dà ái dà, ở cạnh loại người này không có lợi cho sức khỏe, nồng độ pH trong cơ thể sẽ mất cân bằng mất thôi.”



Một tiếng “tách” truyền tới từ phía xa, đường chạy thử vốn đang tối đen bỗng sáng bừng.



Hunt phản xạ lấy tay che mắt, nghiêng mặt qua một bên. Có người đi đến trước mặt cậu, giúp cậu che bớt ánh sáng.



“Winston…”



“Cậu lái đi.”



“Cái gì?”



“Không phải lo gì cả, lái đến khi cháy máy thì thôi.”



“Lái đến khi cháy máy? Nhưng đây là xe anh mà!” Hunt trợn mắt nhìn người kia.



“Đúng, vì là xe của tôi, cậu không cần phải tiếc.”



Hunt nhìn sâu vào mắt Winston như muốn tìm kiếm dấu vết nào đó trong “trò cười thiếu muối” của hắn.



Nhưng hắn lại nghiêm túc.



Hunt vì thế cũng hăng máu theo.



Là anh bạn nói “không cần phải tiếc” đấy nhé. Tôi có lái hỏng xe thật, anh cũng đừng tỏ vẻ tiếc rẻ.



Hunt ngồi ghế lái, Winston ngồi ghế phụ, dây an toàn vừa mới thắt xong, xe đã điên cuồng vút đi.



Tuy siêu xe không khó chuyển hướng như xe đua F1, nhưng việc điều khiển cần số và chân ga lấy phá vỡ giới hạn làm mục đích vẫn khiến Hunt ngập tràn hưng phấn.



Cậu lướt qua hết góc cua này tới góc cua khác với tốc độ càng lúc càng nhanh. Gió như hình thành một bức tường cực lớn đập thẳng vào mặt, nhưng lại bị cậu nhanh chóng vứt qua sau đầu. Bánh xe ma sát với mặt đường tựa hồ bốc cháy. Hunt không ngờ mình cũng có phút giây chờ mong được phá vỡ giới hạn đến như thế.



“Kéttttt—!!!”



Tiếng gì như tiếng linh hồn bị xé toạc rít lên. Ô tô xoay nghiêng về một phía, tốc độ giảm đột ngột, xe dừng khựng lại.



Tay Hunt vẫn nắm chặt vô lăng, tựa hồ chưa tỉnh lại từ tốc độ cực hạn vừa rồi.



Winston bên cạnh trầm mặc chẳng nói chẳng rằng.


Đã nói mà, tên này bày vẽ lắm trò như thế cũng chỉ là để làm bạn với mình thôi!



“Một đội đua dù có mạnh đến đâu, phía sau một tay đua dù có bao nhiêu người cố gắng, đến khi vào trận rồi, mỗi một quyết định, mỗi một lần cua, mỗi lần tăng tốc, chúng ta vẫn chỉ có một mình. Tôi biết rõ, thực ra anh rất cô đơn.” Hunt cười quan sát người kia.



Winston tuy chẳng đáp, nhưng lại nhìn vào mắt cậu.



Hunt rất lấy làm hài lòng.



Vì ít nhất cậu cũng biết người kia đang chăm chú nghe lời mình nói.



“Bởi vì tôi cũng vậy.”



Dù rằng tôi chẳng xuất sắc siêu quần như anh.



Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới.



“Này— Winston của tôi ơi! Cậu đang làm gì đấy hả? Đêm hôm khuya khoắt lại đi phá xe của mình thế à?”



Ấy là của một người phụ nữ đã gần bốn mươi có hơi phát tướng, lô cuốn trên đầu vẫn còn chưa gỡ xuống, rõ ràng là vì phóng vội từ nhà tới đây.



“Cậu này là…” Người phụ nữ kia đi đến trước mặt Hunt, híp mắt quan sát.



“Cháu là Evan Hunt… tuyển thủ của đội đua Marcus.” Hunt không yên tâm lắm liếc nhìn Winston.



“Sao cậu lại tới đây?”



Hunt nghĩ mãi mà không biết trả lời ra sao.



“Tôi đưa cậu ấy tới.” Winston đáp lại.



“Cậu… Vì sao?”



Winston bỏ qua nghi vấn của cô trợ lí, chỉ nhìn sang Hunt: “Đi thôi, bọn tôi đưa cậu về nhà.”



“Ô, ồ.”







Lời tác giả



Giờ giải lao:



Trợ lý mơ hồ: Ôi giời ơi! Sao cậu có thể đưa cậu ta đến đường chạy thử của Ferrari như vậy!



Winston: Vì tôi muốn làm cậu ta.



Trợ lý suy sụp: Nhưng cậu cũng không thể để cậu ta làm hỏng xe của mình thế được!



Winston: Vì tôi muốn làm cậu ta.



Trợ lý bế tắc: Vậy cậu đừng có gọi tôi đến lúc nửa đêm, đường chạy thử vừa to vừa sáng vừa yên tĩnh, cậu cứ thỏa sức mà làm!



Winston: Vì tôi không chỉ muốn làm cậu ta một lần.



Trợ lý đột nhiên tỉnh ngộ: Ồ! Ra cậu nói để cậu ta làm bạn mình là vì cậu muốn về sau có thể tùy nơi tùy lúc thích trêu gì cậu ta cũng được, thế mà Hunt đáng thương vẫn còn cố gắng chịu đựng vì một lí do vốn không tồn tại! Đợi đến khi cậu ta quen rồi là cậu có thể làm gì tùy thích phải không!



Hunt ngày sau lấy tay ôm ngực không còn thiết sống: Người bạn thân nhất của tôi ngày nào cũng trêu ghẹo tôi, tôi còn cho rằng đó chỉ là một sở thích biến thái của hắn, vì tôi trước nay đâu có kỳ thị sở thích của bạn bè.. ai ngờ hắn lại muốn làm tôi thật!