Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 73 : Yes, my Majesty

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


“Hunt… mỗi lần tôi nhìn em, quốc vương của tôi cũng sẽ nhìn lại tôi. Em là người thống trị tôi, vì thế, em đừng bao giờ hoài nghi chính mình. Em hoài nghi bản thân, cũng có nghĩa là em đang hoài nghi tôi.” Giọng Winston nghe vừa chậm rãi vừa trịnh trọng, nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ.



Hunt nhìn người kia mà vô thức bật cười.



“Em còn hồi hộp không?” Winston hỏi.



“Không hồi hộp nữa rồi.” Hunt nói: “Thế nhưng lại thấy rất hưng phấn! Hưng phấn đến mức muốn chạy vòng vòng!” Sau khi chạy quanh Winston một vòng, cậu lại nghiêng đầu ngó hắn: “Bởi tôi là quốc vương của anh! Nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn!”



Hunt vừa nói xong đã chạy ra xa, Winston cười khẽ một tiếng rồi cũng bước theo.



Có điều tới tận buổi tối quay về khách sạn rồi, Hunt vẫn không có ý định bình tĩnh lại. Cậu lúc thì lục tủ đồ, hiếm hoi lắm mới được dịp tự thu dọn quần áo, lúc lại nói hình như va li hỏng rồi, sau đó kéo đi qua đi lại. Mãi đến khi Winston quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm, Hunt mới hơi ngưng lại một lúc, ngẩn ngơ ngắm nhìn Winston đang lau tóc rồi đột nhiên thốt lên: “Cục cưng ơi, anh đẹp giai quá đi mất! Muốn cắn khắp cả người anh ghê!”



Winston hơi cau mày, đi tới gần giành lấy va li trong tay Hunt: “Đi tắm đi.”



Hunt không buồn nghĩ ngợi đã ôm chặt lấy Winston, thật sự cắn một cái lên bả vai hắn rồi mới lao vào phòng tắm.



“Hunt, em chưa cầm quần áo.” Winston nhắc nhở.



“Tôi không khóa cửa, anh đem vào hộ đi!” Hunt nói vọng ra.



Winston thở dài một hơi rồi giúp Hunt tìm quần áo, thế nhưng khi hắn vừa mới đẩy cửa ra, cánh tay Hunt đã vươn tới, trông cứ như định kéo tụt khăn tắm của hắn vậy. Có lẽ tên nhóc này đã trốn sau cửa từ lâu rồi, Winston phản ứng nhanh nhạy tóm được cổ tay Hunt, mạnh mẽ kéo cậu vào lòng, sau đó hôn cậu đến khi cậu choáng váng đầu óc, không còn nghĩ ngợi được gì nữa, chỉ có thể từng bước lui về sau, răng môi đều mặc cho hắn khuấy đảo. Khi bắp chân cậu đã dán vào mép bồn tắm, Winston liền đẩy mạnh một cú nghe “rào rào”, nhưng lại vẫn giữ cổ tay cậu, giảm khả năng va đập gáy nếu cậu ngã ngửa ra sau, còn để phần từ thắt lưng của cậu trở xuống ngập trong nước.



“Ngoan ngoãn tắm rửa đi.”



Đôi mắt màu lam nhạt trầm tĩnh quan sát Hunt, tựa như bao nhiêu nhiệt tình của nụ hôn vừa nãy chỉ là mơ tưởng của riêng mình cậu.



“… Anh không muốn ngồi vào trong này chơi với tôi sao?” Hunt ngả đầu cười xấu xa.



“Không. Chỉ vì em đang căng thẳng trước chặng đua nên mới muốn tìm cách đánh lạc hướng thôi. Nếu em để tôi ngồi vào cùng thật, ba mươi giây sau, em sẽ chẳng còn khả năng làm được gì nữa đâu.” Câu trả lời của Winston không mang chút gợn.



Hunt nghe mà thất vọng tràn đầy, còn Winston lại chậm rãi cúi mình, đến khi chắc chắn cậu đã ngồi vào bồn rồi mới thả tay ra. Hắn quay lại phòng thay quần áo ngủ, sau đó ngồi dựa đầu giường, bắt đầu xem tin tức ngày hôm nay.



Hunt còn chưa ngồi trong bồn tắm được đến năm phút đồng hồ đã quấn khăn chạy ra, nhào vào người Winston, đến khi vội vã kéo chăn lại phát hiện bên dưới Winston có mặc quần ngủ, cậu liền tỏ vẻ bất mãn: “Sao anh lại mặc quần ngủ! Anh là trẻ con đấy à!” Hunt kêu to, hoàn toàn quên mất mình cũng có thói quen tương tự.



Cậu nằm bò trên người Winston, khăn tắm quấn thắt lưng tuột ra, Winston chỉ cần xê dịch tờ báo là có thể nhìn thấy rõ mồn một đường cong từ thắt lưng đến bắp chân của cậu, những đường cong dẻo dai và dồi dào sức trẻ chỉ thuộc về nam thanh niên. Hắn thở một hơi thật nặng nề, đáp lời với gương mặt không chút cảm xúc: “Nếu tôi không mặc, em nhìn thấy lại chẳng sợ chết khiếp ra?”



“Bây giờ tôi muốn nhìn rồi!” Hunt định kéo chăn đang đắp ngang bụng Winston ra.



Winston ngay lập tức giữ chặt đầu cậu, đẩy cậu nằm xuống bên cạnh: “Chơi trò gì trên điện thoại đi.”



“Không muốn chơi Anipop!”



Hunt vừa ngã khỏi người Winston, hắn đã kéo chăn trùm lên người cậu, sau đó ngồi dậy bỏ đi.



“Winston! Anh định vào phòng tắm à? Tôi giúp anh cũng được mà! Anh không phải ngại đâu!”



Hunt mở mắt thật to nói vậy, thế nhưng Winston lại chỉ mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc quần lót rồi ném thẳng vào mặt Hunt: “Mặc vào!”



Hunt bị trấn áp liền vội vã tròng quần lót, ngồi ngoan trong chăn không động đậy gì.



“Không được ồn ào nữa. Tôi chơi “Ném bom ngày tận thế” với em.” Winston quay lại giường, đặt tờ báo sang chỗ khác rồi lấy điện thoại ra.



“… Cũng được… chúng ta chơi game…”




Nhìn sâu vào mắt Winston, Hunt đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Cậu vươn tay ôm lấy cổ người kia, thì thầm bên tai hắn: “Ước gì có thể dựa vào bờ vai anh như thế suốt cả cuộc đời.”



Winston bật cười: “Không phải em đã từng nói rồi sao, nơi nào của tôi cũng thuộc về em cả, bờ vai tất nhiên cũng là như thế.”



Hunt duỗi thắt lưng đứng thẳng người dậy. Điều cậu muốn chinh phục không phải là Owen hoặc Charles, cũng chẳng phải cái thứ mang tên “ngai vàng”, mà chính là thế giới của Winston.



“Tôi đi đây, nhớ phải luôn luôn quan sát tôi đấy.”



Hunt cúi đầu xuống, nhìn ngắm Winston vẫn đang ngồi nguyên chỗ cũ. Người kia nhẹ nhàng nâng tay cậu lên, hạ thấp đầu hôn xuống mu bàn tay cậu. Nhìn từ góc độ này, Hunt có thể thấy hàng mi rũ xuống nhã nhặn của hắn như quét qua trái tim mình.



“Yes, my Majesty.”



Hunt cảm thấy lần này mình nhất định sẽ bay lên tới bầu trời. Ngoại trừ đường đua, Hunt còn muốn nhìn thấy người con trai này điên cuồng và mất khống chế ở một nơi khác hơn nhiều. Cậu khom lưng, hôn lên đỉnh đầu hắn: “Nếu tôi giành được quán quân chặng này, anh nhất định phải dành cho tôi đãi ngộ của quốc vương đấy.”



Không chờ đến khi Winston đáp lại, Hunt đã đứng dậy rời đi. Giờ này phút này, trái tim cậu sục sôi ý chí chiến đấu. Khác với cảm giác căng thẳng lúc đầu, bây giờ, cậu nóng lòng được thử sức, hơn nữa, cậu còn có một dự cảm mạnh mẽ. Cậu sẽ vượt qua được tất cả, xông vào được lãnh địa của Winston, điều khiển phương hướng của người con trai ấy.



Khi quay về với đội mình, Hunt vừa lúc trông thấy Charles đang buộc trang phục thi đấu quanh eo ngẩng mặt tiến về phía này. Người nọ hơi hất cằm, làm động tác cắt đứt cổ với cậu, trông tràn đầy phong cách “cool ngầu” rất Charles. Hunt chỉ nở một cười thản nhiên, giơ ba ngón tay ra trước mặt y rồi lướt đi.



Hai giây sau, Charles vừa kịp phản ứng liền đỏ bừng cả mặt.



Điều cậu làm có nghĩa: Tôi sẽ vượt qua anh lần thứ ba.



“Mẹ kiếp, thằng nhóc này đúng là mất dạy!!”



Chặng đua này chẳng phải là chặng đua đầu tiên Hunt tham gia, thế nhưng đây lại là chặng đua cậu xuất phát ở vị trí gần với người dẫn đầu nhất, đồng thời cũng là trận đấu duy nhất không có Winston tham dự. Ngón tay Hunt nắm chặt vô lăng, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn về Owen phía trước mặt.



Marcus lúc này ngẩng đầu nhìn màn hình, nói với Thẩm Xuyên đứng bên cạnh: “Cậu có biết không, mỗi lần Hunt xuất trận, tôi đều cảm thấy rất lo lắng. Trước đây là lo lắng nó không có kinh nghiệm, hoặc lo lắng nó không thể dốc sức ứng phó… Sau này lại lo lắng nó quá tài giỏi, sau khi chen chân vào giữa hàng ngũ của những tuyển thủ hàng đầu rồi, nó sẽ hủy hoại chính mình vì tốc độ quá cao…”



“Vậy lần này thì sao? Ông đang lo lắng điều gì?” Thẩm Xuyên xoay mặt sang hỏi.



Marcus lắc đầu nói: “Lần này, tôi lại hoàn toàn không lo lắng. Có lẽ là vì Hunt đã từng giành được ngôi vị quán quân, thế nên… tôi không còn những mơ tưởng quá xa xôi với nó nữa?”



“Không phải đâu, là vì ông đã càng lúc càng tin tưởng Hunt rồi. Kể từ khi tôi nhìn thấy Hunt trên đường đua Silverstone đến nay, cậu ấy đã không còn mắc thêm sai lầm nào nữa.”



Thẩm Xuyên vừa nói vậy, Marcus đã cúi đầu bật cười:”Đúng vậy… ngẫm lại mà thấy cứ như là kỳ tích.”



Năm ngọn đèn dần dần tắt phụt, những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Hunt cũng theo đó bị lọc ra khỏi não. Khi Owen phía trước lao đi, dây cung trong lòng Hunt cũng đột ngột căng lên. Cậu xuất phát linh hoạt như rút đao, phóng trên đoạn đường thẳng điên cuồng như bão táp. Sau khi Hunt vào số 6, vận tốc đạt tới 310 km/h, vẽ nên một đường vòng cung trong mắt khán giả, màn cạnh tranh kịch liệt cũng nhân thế mở màn.



Hunt và Charles tạo nên những áp lực cực lớn cho Owen đang dẫn đầu. Màn thử nghiệm trên đường cua của Hunt khiến Owen quả quyết triển khai thế phòng ngự. Owen rất rõ, Hunt kiên nhẫn hơn vẻ ngoài của cậu nhiều. Biết bao nhiêu trận đua đã qua, thằng nhóc này luôn bám chặt đối thủ cho đến tận vòng cuối cùng mới phản kích. Bởi không hề thả lỏng chút nào trước áp lực, vào vòng đua thứ năm, Owen đã phá kỷ lục tốc độ đua một vòng nhanh nhất trên đường đua Sepang được tạo ra từ năm ngoái.



Cho đến tận vòng đua thứ sáu, khi bám sát gót Owen cùng lái tới cuối đoạn đường thẳng, Hunt lại đột nhiên giảm tốc để vượt qua góc cua đầu tiên, tiếp đó vẽ một đường cong tuyệt đẹp ở góc cua trái, chuẩn bị tinh thần vượt qua Owen.



Khán giả kinh ngạc ồ lên, đến cả chuyên gia công nghệ của Ferrari cũng không khỏi trầm trồ: “Giỏi lắm nhóc—“



Hunt và Owen sóng vai ở trung tâm góc cua, thế nhưng Owen vẫn dựa vào chút lợi thế nho nhỏ để trở thành người thoát cua trước.



“Tiếc quá!” Ngài Miller, giám đốc đội đua Ferrari thở dài.



Còn Winston đứng bên cạnh lại rất bình thản cất lời: “Cậu ấy mới chỉ đang tính toán và thăm dò mà thôi.”