Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 75 : Thơ Pushkin

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


“Này, phải một lúc nữa tôi mới xong phỏng vấn, em ngủ trước đi nhé?”



“Được rồi.” Hunt thầm cảm thấy tiếc nuối, rõ ràng lúc trước còn nói “tối nay tiếp tục” cơ mà…



Dù trời đã rất khuya, Hunt vẫn chẳng hề buồn ngủ. Đằng nào trong phòng cũng đang tràn ngập quà cáp, hay là bóc quà đi vậy! Hunt cảm thấy như được quay về thuở còn nhỏ, mình ngồi dưới gốc thông bóc quà giáng sinh. Đa số các món quà đều do người hâm mộ tặng, có quần áo thể thao, vật dụng du lịch… và cả kẹo que.



“Mình giống trẻ con lắm à? Sao lại tặng nhiều đồ ăn vặt thế này?” Kẹo sữa? Socola thủ công? Khoai tây chiên? Điều an ủi duy nhất là hình dáng kẹo mút rất bình thường…



Có một gói quà khá nặng, Hunt liếc nhìn mảnh giấy nhắn đính phía trên, không ngờ là do Lawrence Owen tặng! Cậu nghĩ thế nào cũng cảm thấy không nên bóc gói quà này thì hơn, biết đâu lại tự khiến mình tức chết… Vì thế, cậu dùng mũi chân đá hộp quà sang một bên rồi bóc khoai tây chiên ra thưởng thức, vậy nhưng gói khoai đã hết một nửa rồi mà cậu vẫn không kìm nổi tò mò.



Rốt cục cái tên Owen này tặng mình quà gì nhỉ? Chặng đua mới kết thúc chưa bao lâu, thế mà quà tặng của Owen đã đến cùng lúc với quà của người hâm mộ, hẳn là vì tên này đã chuẩn bị xong xuôi từ trước khi chặng đua diễn ra. Nhưng là cái gì mới được cơ chứ?



Hunt càng muốn kìm nén sự tò mò lại càng cảm thấy tò mò hơn. Khoai tây chiên có hương vị thế nào, cậu cũng không nhận ra nữa. Cuối cùng, Hunt vẫn quyết định dùng ngón chân kéo hộp quà về phía mình.



Ái chà, nặng gớm nhỉ? Được rồi, dù sao cũng đã tặng cho mình, nếu lại là món đồ gì kì quái như lần trước nữa thì vứt luôn đi là xong!



Hunt mở hộp quà, bất ngờ phát hiện bên trong có một chiếc máy tính bảng.



“Í dà, Owen mà lại tặng một thứ… thực dụng thế này á?”



Trên máy tính bảng còn gắn một tờ giấy nhớ, Owen viết: Nhóc Hunt, hơn một trăm bộ phim trong máy tính bảng là quà tôi tặng cho cậu. Tận hưởng hết mình, tăng cường học tập nhe!



“Hả? Phim á?” Hunt gãi đầu gãi tai. Owen không những tặng máy tính bảng cho mình, lại còn lưu cả phim điện ảnh trong đó nữa cơ à? Phim cũng có cắn được người đâu, cứ xem thử xem đã. Không biết trình độ thưởng thức của Owen cao tới đâu nhỉ?



Hunt ôm máy tính bảng ngồi đầu giường, sau khi khởi động máy, cậu nhận ra trong máy đúng thật có siêu nhiều phim ảnh, chỉ có điều tên của những bộ phim này nghe thật kì dị, gì mà “Đêm khuya cuồng nhiệt”, gì mà “Dây thừng – Nút thắt tình yêu”,… Hunt đành chọn bừa một bộ phim. Phim vào đề một cách đơn giản rõ ràng, mở đầu bằng hình ảnh hai người đàn ông đang dán dính lấy nhau “làm việc”. Hunt thấy vậy liền sợ đến mức làm rơi cả máy, may mắn, ngón tay cậu đã tóm được một góc trước khi máy tính bảng tiếp đất. Tim cậu đang đập điên cuồng, mặt cũng đỏ hồng ngay tức khắc.



“Owen chết tiệt!”



Hunt nổi giận đùng đùng ném máy tính bảng sang một bên, nhưng những âm thanh trong phim vẫn vang lên như mang theo một lực hấp dẫn có khó lòng kháng cự. Hunt nuốt một ngụm nước bọt, lại thầm nghĩ xem một tí cũng chả việc gì, hai người đàn ông thì có thể làm được trò gì cơ chứ!



Suốt cả nửa tiếng đồng hồ, hai người đàn ông trong phim không hề dừng lại, hơn nữa còn biểu diễn hàng thật giá thật hẳn hoi. Hai nhân vật đã thay đổi năm sáu tư thế, hơn nữa toàn là những tư thế Hunt chưa từng thấy bao giờ. Điều khiến cậu thấy khó hiểu nhất là, chỉ cần nghĩ đến những tư thế ấy thôi, cậu đã thấy ê ẩm toàn thân, thế mà hai nhân vật trong phim lại có thể tận hưởng đến quên trời đất…



Cái kia kia to như thế… không đau sao? Winston lúc nào cũng giúp cậu dần thích ứng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ dùng đến hai ngón tay thôi, thêm nữa là cậu sẽ bắt đầu căng thẳng.



Nghĩ đến ngón tay Winston, Hunt lại bỗng thấy có cảm hứng. Trong phòng chẳng còn ai khác, Hunt liền vừa nghe âm thanh của bộ phim vừa tự an ủi. Thế nhưng thật oái oăm, vào đúng cái lúc Hunt đang cực kì nhập tâm, cửa phòng lại bật mở!



Hunt giật mình giải phóng ngay lập tức, còn Winston thân mặc comple cũng dần bước vào. Cậu luống cuống tay chân vội vàng mặc quần, vậy nhưng bộ phim trong máy tính bảng chưa kịp tắt, lại còn đang đến hồi phát ra nhưng âm thanh dữ dội nhất. Chân Winston vốn dài, hắn chỉ mất hai, ba bước là đã đi tới trước giường, đến khi nhìn thấy dáng vẻ Hunt thì đứng cả hình. Hunt vốn đang cực kì xấu hổ, nhưng nghĩ tới chuyện người kia đã nhìn rõ từng lỗ chân lông của mình rồi, cậu lại mặt dày cười cười: “He he… anh không ở đây, tôi tự giải quyết một tí ấy mà.”



Có gì to tát chứ, hồi trước mình cũng đã làm chuyện này cùng bạn học rồi còn gì!



Âm thanh trong phim vẫn đang tiếp tục, Hunt vươn tay muốn tắt đi, ai ngờ Winston lại bước tới gần, nghiêng người, cầm máy tính bảng lên bằng một tay: “Em thích những tư thế này à?” Winston cười khẽ một tiếng, cằm hơi hếch lên, ngón tay móc vào nút thắt cà vạt giật mạnh xuống, đường cong xung quanh bả vai liền thu lại. Hunt vô thức nuốt một ngụm nước bọt.



“Không… không thích…” Nếu như trả lời là “thích”, về sau còn mạng sống tiếp không?



“Nhưng tôi lại luôn muốn thử tư thế này.” Winston chìa máy tính bảng ra trước mặt Hunt, cổ tay xoay một vòng tao nhã, hình ảnh trong phim như thể bùng nổ.



Kiểu này thì thử thế nào được! Chết người như chơi đó!



Winston tiến đến gần vành tai Hunt, nhỏ giọng nói: “Lúc tự làm, tôi thường nghĩ về em như thế đấy.”



“Anh… anh thích nghĩ thì nghĩ, nhưng không được làm thế này!” Hunt nhìn Winston bằng ánh mắt vạn phần phòng bị…




“Tôi sẽ ngắm anh cả đời.” Hunt mở miệng nói.



Sau đó, Winston liền nghiêng mặt bật cười. Hắn cười trông rất đẹp mắt, trái tim Hunt cũng vì thế đập càng nhanh hơn.



“Em luôn không bao giờ nhớ được những câu nói ngẫu hứng của mình.”



“Vậy nên lời tôi nói vừa nãy hoàn toàn không phải là ngẫu hứng.” Hunt cầm lấy bánh mì chân giò hun khói, cắn một miếng thật to.



Winston cùng cậu đi thăm Quảng trường Đỏ và Điện Kremlin. Đây là lần đầu tiên Hunt không nhờ Winston chụp ảnh cậu giơ tay chữ V nữa, bởi cậu biết, nhân những lúc cậu không chú ý, Winston nhất định sẽ lưu giữ được những dáng vẻ đẹp nhất của cậu.



Buổi chiều, hai người tới Bảo tàng Pushkin. Nơi đây trưng bày rất nhiều tác phẩm nghệ thuật đến từ khắp nơi trên thế giới. Hunt chẳng có chút tế bào nghệ thuật nào đứng đút tay vào túi nhìn quanh bốn phía, còn Winston lại tỉ mỉ thưởng thức từng bức họa một.



“Vừa nãy người thuyết minh có nói nơi đây đã được đổi tên nhằm tưởng nhớ Pushkin. Pushkin là nhà thơ đúng không?” Hunt đi tới bên cạnh Winston, dựa sát vào người hắn nhưng cũng không dám thể hiện quá lộ liễu.



“Giỏi đấy, em lại còn biết Pushkin là nhà thơ cơ à?” Winston nghiêng mặt cười khẽ.



Hunt cũng mỉm cười theo: “Vậy Pushkin đã viết bài thơ gì, hả ngài Winston tốt nghiệp trường công Eton?”



Winston có biết thơ Anh cũng chẳng có gì kì lạ. Vậy thơ của Nga thì sao?



Nụ cười bên khóe môi Winston tựa như trở nên rõ ràng hơn, hắn kề tới bên tai Hunt, nhỏ giọng đọc: “‘Em thật dễ thương’, tôi thốt lên mà chưa kịp nghĩ, nhưng nghĩ lại rồi, lời cũng vẫn thế thôi.”



Hơi thở của hắn lướt qua vành tai Hunt, gương mặt của Hunt thoáng cái đã đỏ bừng: “Đây là viện bảo tàng đấy, anh đang nói gì thế…”



“Thơ Pushkin, chứ em nghĩ là gì?” Âm cuối của Winston kéo dài, trái tim Hunt cũng theo đó mà ngứa ngáy.



“Chẳng nghĩ gì hết.” Hunt lập tức xoay người bỏ đi. Winston vẫn cứ đi phía sau, cách cậu một khoảng không xa. Khi hai người rời khỏi bảo tàng, Hunt vô thức quay đầu liếc nhìn một cái: “Nghe nói Pushkin đã quyết đấu tới chết vì vợ mình.”



“Ừ. Nhưng thực ra màn quyết đấu này là cái bẫy Sa hoàng tạo ra để trừ khử Pushkin.”



“Ồ… ra là vậy. Nhưng nếu có kẻ nào dám cướp anh khỏi tay tôi, tôi nhất định cũng sẽ quyết đấu cùng kẻ đó, không tiếc bất cứ giá nào. Kể cả đó có là cạm bẫy đi nữa.”



Hunt đút tay vào túi đi về phía trước, mấy giây sau, nhận ra Winston không đi theo mình, cậu mới xoay người lại. Hóa ra người kia vẫn đứng nguyên chỗ cũ. “Này, sao thế hả?” Hunt nghiêng đầu hỏi.



“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy những lời như ‘quyết đấu’ sẽ hợp với mình hơn.” Winston gục đầu mỉm cười rồi sải bước đến bên Hunt.



“Hả? Có tình địch mới cần phải quyết đấu chứ? Tình địch của anh đâu hả?” Hunt tiếc nuối vuốt chóp mũi mình. Nói về việc hấp dẫn sự chú ý của cả những người cùng giới và khác giới, Winston luôn luôn giỏi hơn Hunt nhiều.



“Nếu như tôi không theo đuổi em, em sẽ yêu rất nhiều người, cũng sẽ yêu rất nhiều lần. Chẳng qua bây giờ tôi không cho em cơ hội ấy nữa mà thôi. Thế nhưng em vẫn có khả năng bị những người khác thu hút, không phải sao? Chẳng hạn như Lawrence Owen.”



“Hơ… đừng có nhắc đến tên đó nữa được không?” Giờ đây, Hunt chỉ cần nghe thấy cái tên kia là đã đau đầu.



“Audrey Wilson.”



“Bây… bây giờ tôi đã không còn thích chị ấy nữa rồi, hoàn toàn không có hứng thú gì luôn ấy! Mà anh cũng không đến nỗi quyết đấu với phụ nữ chứ hả?” Hunt chìa hai tay.



Winston lại mỉm cười. Dưới ánh chiều tà, trông hắn có vẻ quyến luyến mà dịu dàng: “Vậy những cô gái Nga em ngắm sáng nay thì sao?”



Hunt hoàn toàn không còn lời nào để nói. Cậu cảm thấy mình nên nghiên cứu và thảo luận vấn đề này thật cẩn thận với Winston.