Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 86 : May mắn gặp gỡ người 4 (Kết)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


“Ha ha ha! Đúng là tôi gặp may mới quen được người như anh!” Hunt đột nhiên cúi thấp người ôm chầm lấy chân Winston rồi nhấc bổng hắn lên.



“Cậu làm gì thế!!” Winston dùng sức ghìm vai Hunt.



“Bruce nói tôi ôm đùi anh, tôi còn đang thấy tủi thân đây này! Vì chẳng bắt cậu ta nuốt lại những lời đã nói được nên tôi chỉ còn cách ôm đùi anh thật thôi!” Hunt híp mắt cười vô tư.



Winston hạ mắt nhìn cậu, trong mắt của cậu chàng lớn tướng này toàn là hình bóng hắn. Hắn tựa như là sự tồn tại độc nhất vô nhị, chiếm cứ toàn bộ thế giới mà đôi mắt ấy có thể dõi theo. Đúng cái lúc Hunt định thả Winston ra, hắn lại nghiêng mặt, lạnh lùng nhìn cậu và nói: “Có giỏi thì cứ giữ vậy đi.”



“Hả?”



“Tôi rất thích độ cao này. Bao giờ tôi thấy đủ rồi thì cậu hãy buông tay.”



“Trời ạ, tôi chỉ đùa thôi mà, anh giận thật đấy à?” Vẻ sợ hãi thoáng qua gương mặt Hunt.



Nét sợ hãi đó khiến Winston sản sinh một cảm giác thỏa mãn kì lạ trong lòng: “Tôi không giận. Tôi thích trò đùa của cậu lắm, cậu cho tôi thích lâu hơn một chút nữa đi.”



“Không phải chứ… Tôi chỉ ôm anh thôi mà anh cũng giận à?” Hunt trông như một chú sư tử con vốn chỉ định trêu chọc sư tử trưởng thành tí tẹo, cứ tưởng anh lớn sư tử sẽ không để tâm đâu, ai ngờ sư tử ta lại vồ lấy thắt lưng, khiến chú sư tử con là cậu lên không được, xuống cũng chẳng xong.



“Cậu cứ ôm tôi thế này, tôi sẽ không giận.”



Winston chẳng biểu cảm gì cả, hai tay thì đặt khẽ lên vai Hunt. Xung quanh lúc nào cũng có người qua kẻ lại dùng ánh mắt kì quái nhìn hai người. Hunt mới đầu còn tỏ ra khó xử, sau đó lại trở nên thản nhiên, cứ thế vừa ôm Winston vừa bước đi.



“Được thôi, nếu anh thích thì tôi ôm anh vậy.”



Cậu chẳng tin dưới ánh mắt theo dõi của nhiều người như thế, Winston có thể không yêu cầu cậu thả xuống. Sự thực chứng minh, Hunt đã đánh giá thấp Winston: Người con trai này có thể tự động bỏ qua những người và những việc hắn không quan tâm! Đúng năm phút liền, Winston chẳng buồn động đậy.



Tuy cánh tay nắm vô lăng F1 của các tay đua đều rất khỏe, nhưng Winston cũng chẳng nhẹ nhàng gì, hơn nữa trong đám tuyển thủ, hắn lại còn khá cao, cơ bắp cũng săn chắc, Hunt cố gắng đến cả mười lăm phút đồng hồ, sau đó thì… không chịu nổi nữa.



“Này, chúng ta cứ làm vậy mãi cũng hơi chán, hay là anh lấy điện thoại ra bật bài hát nào nghe đi?” Hunt hỏi người kia.



“Cánh tay cậu hơi run đấy, không chịu nổi nữa rồi hả?” Winston hỏi.



“Tôi không chịu nổi á? Hơn hai tiếng đồng hồ thi đấu còn chẳng sao, nữa là mới có bao nhiêu phút?” Lòng tự trọng của Hunt vừa phải chịu chút tổn thương.



“Vậy à.” Winston nâng tay xem đồng hồ: “Giờ chắc đã quá mười lăm phút rồi, còn một tiếng bốn mươi lăm phút nữa.”



Lục phủ ngũ tạng của Hunt cũng run rẩy theo: “Anh nặng hơn vô lăng mà…”



“Cậu muốn thả tôi xuống chưa?”



“Rồi…”



“Vậy thì thả đi.”



Hunt như được đại xá vội thả Winston xuống.



“Đi thôi, đi xem buổi nhảy thoát y cậu nói.”



Hunt nhanh chóng bắt kịp Winston. Dù cánh tay còn hơi tê nhức, cậu vẫn không ngăn nổi mình tự chui đầu vào rọ: “Này, anh không giận tôi đấy chứ? Tôi nghe nói anh sạch sẽ lắm, bình thường không để ai đụng vào người đâu. Có phải vì thế nên anh mới giận tôi không?”



Winston đột nhiên dừng bước, Hunt liền đâm ngay vào lưng hắn: “Cậu nghe ở đâu thế?”



“Không nhớ nữa…”



“Nếu như tôi quá mức sạch sẽ thật thì vừa bước vào nhà cậu, tôi đã bỏ đi ngay rồi.”



“À… cũng hợp lý…”



“Tối hôm qua cũng sẽ không chịu ngủ trên giường cậu đâu.”



“… Cũng đúng.” Hunt mang vẻ mặt “thật-là-hợp-lý”.



“Cậu vừa nhảy xong, cả người toàn là mồ hôi, tôi cũng sẽ không để cho cậu ôm lâu đến thế.”



“Đúng, có lẽ anh không mắc bệnh sạch sẽ quá độ rồi!”



“Bar cậu muốn đi ở đâu?”



“Anh muốn đi thật à?”



“Học hỏi chút ít.”



“Học hỏi cái gì? Cách nhảy thoát y hả?” Hunt phát hiện mình không theo kịp tư duy của Winston.



“Cách kinh doanh bar.”



“Ồ… anh vẫn còn định mở bar thật hả?”



“Ừm.”



“Đột nhiên tôi lại cảm thấy như mình vừa kết bạn với tỷ phú.”



Winston đã nói đến thế rồi, Hunt quyết định cắn răng đưa hắn đến một “quán bar ổn ổn chút” để học hỏi. Ánh đèn ở bar này không mờ tối như những nơi khác, thế nhưng ánh sáng lạnh lại tạo cho người ta cảm giác vừa bí ẩn vừa mờ ám. Rượu ở đây cũng không rẻ. Hai người đến hơi muộn, vì thế cũng chẳng chọn được chỗ ngồi trung tâm nhất.



Lúc này, trên bục đã có mấy cô gái thân hình thướt tha biểu diễn bên cạnh mấy cây cột thép. Khác với màn múa cột thoát y của những bar khác, những điệu nhảy ở đây rõ ràng đã được biên đạo cẩn thận, mỗi một chuyển động trượt từ trên xuống dưới đều tràn đầy ẩn ý khiến tâm hồn người xem xao động.




“Cậu làm gì đủ trình độ cưới tôi.”



“Anh cứ đợi đấy, sẽ có một ngày tôi đè bẹp anh trên đường đua!”



“Tôi không nói đến trình độ đó.”



“Vậy thì là gì? Ý anh là tôi không có nhiều tiền bằng anh hả?” Hunt không phục nói.



Winston rũ mắt: “Cậu Hunt chưa được đến một phút đã giải phóng ạ, cậu thấy mình có vốn liếng gì để cưới tôi sao?”



“Là vì không dùng được nhà vệ sinh, phải nín nhịn nên tôi mới thế!”



“Nếu bắt tôi nín nhịn lâu quá, tôi sẽ khiến cậu cả đời chẳng bò dậy nổi.”



“Má!!” Hunt giơ ngón tay giữa.



Hai người đi đến một rạp chiếu phim nhỏ. Hình như vì ở đây toàn chiếu những bộ phim điện ảnh độc lập nên khá vắng khách, ghế ngồi trong rạp không quá ba hàng, khi hai người bước vào, phòng chiếu chỉ còn dư lại hàng ghế cuối. Hunt vô cùng tự nhiên ngả người lên ghế, dáng vẻ thật là biếng nhác. Winston cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.



Bộ phim điện ảnh mang tên “Sát nhân tốc độ” này đã giành được một số giải thưởng. Hunt chọn nó một phần là vì hai nhân vật chính đều là những tay đua, thứ nữa là vì một trong hai nhân vật chính có tên là Hunt. Tình tiết của phim rất quằn quại, Hunt đang xem dở mà cũng phải quay mặt đi không nỡ nhìn, thế nhưng cậu vẫn không khỏi xem chăm chú từ đầu đến cuối. Kết phim là cảnh hai tay đua lái xe lao về phía cuối đường đã khiến Hunt phải hít một hơi thật sâu.



Lúc xem xong đã là hai giờ sáng. Hunt trầm mặc mãi chẳng nói câu nào, mãi cho tới lúc Winston đang sóng bước cùng đi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cậu sao thế?”



“Tôi đang nghĩ nếu đến một ngày nào đó, tôi và anh cùng rời khỏi làng F1, liệu chúng ta có càng lúc càng xa cách, rồi càng lúc càng cô đơn như vậy hay không.” Hunt cúi đầu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.



“Không đâu.”



“Vậy anh thấy chúng ta sẽ ra sao?” Hunt hiếu kỳ hỏi.



“Chu du thế giới.”



“Ồ, đi những đâu? Tôi còn chưa chơi bời gì ở Anh bao giờ đây này!”



“Vậy thì bắt đầu từ Anh.”



“Được đấy! Tôi muốn lên ngồi Mắt London, mai đi nhé!”



“Ừ.”



“Còn đâu nữa?”



“Đi Sapporo ngâm suối nước nóng.”



“Chỉ nghĩ thôi đã thấy rất thư giãn rồi.” Hunt nhắm mắt thở dài một hơi, cứ như thể cậu đã đang ngồi trong suối nước nóng rồi vậy.



“Đi thám hiểm sa mạc ở Dubai.”



“Hay đấy!”



“Đi lặn ở Đại Khê, Đài Loan.”



“Anh biết lặn à?”



“Biết, tôi lặn cùng cậu.”



“Được! Còn nữa không?”



“Santorini, bên trái mặt trời mọc, bên phải mặt trời lặn.”



“Sao nghe cứ như tuần trăng mật thế nhỉ? Vợ anh chắc ghét tôi chết mất!”



“Có cậu rồi, có lẽ tôi chẳng cưới được ai khác nữa.”



“Ha ha ha! Cảm ơn nhé, và cả xin lỗi vợ Winston tương lai.”



Hunt đột nhiên dừng bước chân, Winston quay đầu lại nhìn cậu.



“Sao vậy?”



“Tôi đang nghĩ… cuộc đời cũng giống như đường đua F1, những góc cua sẽ xuất hiện lặp đi lặp lại ở hết vòng này tới vòng khác. Tôi lúc nào cũng đuổi theo anh, muốn gặp gỡ anh, nhưng nếu chúng ta lỡ mất nhau thì biết làm sao?” Hunt nhìn Winston bằng ánh mắt sâu xa và nói.



“Vậy thì tới vòng đua tiếp theo, tôi nhất định sẽ bắt kịp cậu.”



Trong mắt của Winston, Hunt để lộ nụ cười rạng rỡ như đã được nhận món quà lớn nhất ở đời.



“Vậy thì xin anh nhất định phải làm được điều đó, phải làm được dù có thế nào…”



Hunt nhìn vào mắt Winston, trong đó có sự cố chấp rất hiếm có.



“Dù có thế nào, tôi cũng sẽ bắt kịp cậu.”



Bởi cậu là đích đến của tôi.



Hai người sóng vai cùng bước dưới ánh đèn đường.