Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 27 : Bất ngờ

Ngày đăng: 09:09 18/04/20


Do đột nhiên tung ra sự việc video, đoàn phim buộc phải đình công.



Khi Tống Như đang nghỉ ngơi ở khách sạn bèn nhận được cuộc gọi đến của Dương Gia Cửu.



Không có thêm làm nền dư thừa, cách anh thể hiện suy nghĩ của mình rất đoen giản và thẳng thắn, giọng nói mê người như rượu vang: "Anh nhớ em, em đang làm gì vậy?"



"Em đang xem kịch bản ở phòng khách sạn, chị Hy đi gọi đồ ăn rồi." Tống Như đáp lại đầy dịu dàng, hơi nháy mắt: "Phải rồi, bento lần trước anh đưa tới đoàn phim rất ngon, nhưng lại vì em mà tốn kém rồi."



Dương Gia Cửu để hành lý lên tấm thảm ở trước cửa phòng, cặp mắt nghiêm nghị hơi nhướng lên: "Vì em, anh không để tâm những thứ này."



"Cám ơn, ông xã..." Đôi môi hồng của Tống Như thốt ra hai chữ, gò má ửng đỏ, may rằng Dương Gia Cửu không thấy vẻ mặt bây giờ của cô.



"Vậy thì còn được, vậy em nhớ anh không?" Giọng điệu của anh đầy cám dỗ, như thể Tống Như không thoát khỏi lòng bàn tay anh vậy.



"Nhớ anh, ngày mốt có hai cảnh quay của em, nếu không em về nhà với anh rồi." Tống Như nắm chặt tấm bìa của kịch bản, hỏi một cách rụt rè: "Nếu sau này em trở nên bận rộn, vậy anh có không vui không?"



Người đàn ông có thân phận có địa vị như Dương Gia Cửu chắc chắn hy vọng có một người phụ nữ dịu dàng hiền lành, ở nhà chăm sóc sinh hoạt thường ngày của anh, một khi Tống Như quay lại giới giải trí sẽ không thể có thời gian ấm áp như thế nữa.



"Không đâu."



"Thật không?" Nghe được câu trả lời của anh, trong lòng Tống Như tràn đầy sự ấm áp, Dương Gia Cửu sẽ không gạt cô.



"Ừm, bởi vì bất kể em ở đâu, anh muốn gặp em thì sẽ đến tìm em."



Anh liếc nhìn tỏ ý với chị Hy đứng kế bên, chị Hy mỉm cười quét thẻ cửa, cửa phòng vừa mở ra Dương Gia Cửu liền sải bước vào trong, ôm chằm lấy người phụ nữ khiến anh nhớ thương da diết.



"Sao anh lại..." Tống Như mở to mắt ra và vội che mặt mình lại: "Em vừa mới tẩy trang xong, hơn nữa hôm qua ngủ không ngon, quầng thâm rất nặng!"



Cô không muốn để Dương Gia Cửu nhìn thấy vẻ không hoàn hảo của cô.




Cầm chiếc áo khoác vest lên đi thẳng đến hộp đêm.



Anh cần phải thả lỏng mới có thể miễn cưỡng thở được.



...



So với sự nôn nóng của Bùi Lạc Phong, Tống Như đã trải qua một đêm vô cùng yên bình và ngọt ngào, cô dịu dàng nằm co người lại trên ghế sofa, cảm thán mà nói: "Ở đây thật tốt, em có thể nắm tay anh, ôm nhau với anh..."



Không cần lo lắng bị phóng viên chụp lén, cũng không cần phải lo những đám phóng viên đó viết bậy.



"Trở về cũng có thể." Dương Gia Cửu ôm cô vào lòng, khi khoảng cách đến gần, anh hy vọng Tống Như có thể nghe được tiếng tim anh đập vì cô, giọng nói anh rất quyết rũ: "Chỉ cần em đồng ý, anh lập tức sẽ công bố hôn sự của chúng ta."



Anh đã giao quyền quyết định vào tay Tống Như, người đàn ông như anh có thể làm được tới bước này quả thật không dễ dàng.



"Anh như vậy sẽ chiều hư em đấy." Tống Như nói không kiêng dè: "Bây giờ em mới biết được đâu là sự cảm động chân thật, đâu là tình yêu đích thực."



Cô đã không còn dễ dàng cảm động như trước kia nữa nhưng người đàn ông này rõ ràng muốn nuông chiều cô trở thành một công chúa nhỏ.



"Không nuông chiều em thì nuông chiều ai?"



Dương Gia Cửu nghiêm túc nắm tay cô bào lòng bàn tay: "Anh muốn công khai quan hệ của chúng ta hơn em nhiều, nhưng anh càng biết rõ ràng chỉ khi chúng ta trân trọng đối phương mới có thể đi hết cuộc đời này một cách hạnh phúc."



Tống Như ngẩng đầu nhìn anh: "Em không ngờ người đàn ông có địa vị cao quý như anh lại khao khát một cuộc hôn nhân như vậy, em tưởng anh..."



"Tưởng anh thế nào?" Dương Gia Cửu nheo mắt và hôn lên môi Tống Như lần nữa: "Anh là của em, đừng nghi ngờ về điều này."



Tống Như hạnh phúc nhắm mắt lại, có anh ở bên cạnh đã đủ rồi.