Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 74 : Tùy cơ ứng biến

Ngày đăng: 09:09 18/04/20


Trong mắt Tống Như hiện lên ý lạnh, vừa nãy cô nhìn một cô gái trong đó mới chỉ mười tám mười chín tuổi thôi, nhưng trong mắt đã nhiễm đầy dục vọng, kiểu người này một khi bước chân vào giới giải trí sẽ hoàn toàn đánh mất chính mình.



Đặc biệt là người được Bùi Lạc Phong và Bùi Uyển Linh đào tạo ra.



"Đợi bọn họ đi chúng ta lại tới tìm Bùi Lạc Phong." Tống Như quyết định rồi bình tĩnh đi về hướng phòng nghỉ.



Chỉ là không ngờ đến Bùi Uyển Linh đã cho người tới dọn phòng nghỉ, nhìn thấy Tống Như đi vào cô ta biểu hiện vừa kinh ngạc vừa bất đắc dĩ: "Sao hôm nay cô lại đến công ty, tôi còn muốn cho cô một bất ngờ đây này." Cô ta vẫy tay để nhóm công nhân tiếp tục làm.



Nhìn từng món đồ lần lượt bị chuyển ra ngoài, chị Hy tức giận muốn xông lên nhưng bị Tống Như cản lại.



"Cô có ý gì?" Tống Nhu khắc chế lửa giận, chưa đến thời khắc quyết định cô không thể rút dây động rừng.



"Không có gì, chỉ là công ty đã ký hợp đồng với người mới nhưng điều kiện có hạn mà một mình cô có lẽ cũng không dùng hết được cả một phòng nghỉ rộng lớn như vậy nên thân là tiền bối giới giải trí thì... nhường chút đi."



"Vậy phòng nghỉ của Tống Như thì sao? Chị Hy chất vấn, từ lâu cô đã không vừa mắt Bùi Uyển Linh rồi.



"Bên kia." Bùi Uyển Linh chỉ vào phòng nghỉ nhỏ ở phía đối diện, sau đó đắt ý va vào bả vai Tống Như, giẫm lên đôi giày cao gót đi ra ngoài.



"Cô ta thật quá đáng! Công ty lớn như vậy sao có thể đến phòng nghỉ cũng phải chia ra để dùng chứ, chắc chắn là cô ta cố ý!"



Tống Như ừ một tiếng rồi bước ra ngoài, gọi Bùi Uyển Linh vẫn chưa vào thang máy lại: "Đợi chút, tôi vẫn còn chuyện muốn hỏi chị."



"Chuyện gì?" Bùi Uyển Linh quay đầu lại, trong mắt còn mang theo sự khinh thường.




"Về rồi à." Vừa nhìn thấy Tống Như, khuôn mặt băng sơn của anh lập tức lộ ra ý cười sủng nịnh.



"Anh đang đợi em sao?" Tống Như thấy anh đã thay sang mặc bộ đồ tình nhân của bọn họ: "Em xin lỗi, công ty có chút việc làm chậm trễ thời gian một chút."



"Đồ ngốc, anh đợi em bao lâu cũng được mà." Anh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Tống Như rồi đặt lên trán cô một nụ hôn: "Anh sẽ gặp bên phía ban tổ chức trước, có vài chuyện cần phải bàn, buổi tối anh sẽ lên sân khấu làm khách mời đặc biệt. Chuyện bên kia của em anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, em cứ việc tỏa sáng mà lên sân khấu, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu."



Vì muốn nói những lời này với mình mà anh cố ý đợi đến tận bây giờ.



"Cảm ơn anh, chồng à." Vốn dĩ Tống Như có chút căng thẳng, thấp thỏm không yên nhưng dưới sự trấn an của Dương Gia Cửu trong nháy mắt đã bình ổn trở lại.



"Vậy anh đi trước đây, tối gặp." Anh lưu luyến không nỡ buông tay Tống Như, nếu như có thể anh thật sự muốn cả đời này giữ Tống Như ở nhà để chỉ mình anh được ngắm nhìn vẻ đẹp của cô. Nhưng hơn ai hết, anh biết vẻ đẹp của Tống Như còn chói mắt hơn cả những ngôi sao trên bầu trời kia, cô xứng đáng được đứng trên sân khấu rộng lớn hơn nữa.



Tối đến, dàn xe thân thế lớn xếp thành một hàng dài ngoài cửa hội trường.



Ánh đèn rực rỡ, sáng chói cùng với tiếng nhạc ưu nhã khiến cho đêm thảm đỏ vô cùng long trọng, trên tấm thảm đỏ được rắc rất nhiều kim tuyến lấp lánh trải dài từ chỗ đỗ xe cho đến tường ký tên của cửa vào bên trong hội trường.



Người dẫn chương trình cầm micro với vẻ mặt hào hứng, mấy trăm phóng viên truyền thông và nhiếp ảnh gia đứng chật kín hai bên đường đợi chờ nghênh đón minh tinh tới. Thời gian trôi đi, những minh tinh và bạn đồng hành của mình lần lượt xuống xe đi vào hội trường, đám người hâm mộ có mặt ở đó không ngừng hò hét gọi tên thần tượng.



"Sau đây chúng tôi xin phép được mời cô Dương Vũ Mịch cùng bạn trai tối nay của cô, cũng chính là vị hôn phu của cô ấy, anh Bùi Lạc Phong tổng giám đốc công ty giải trí Huy Hoàng.



Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Dương Vũ Mịch nâng làn váy trắng, mỉm cười bước xuống xe. Bùi Lạc Phong mặc âu phục màu xám, thân sĩ đứng bên cạnh cô ta, hai người họ giống như trời sinh một cặp thu hút toàn bộ ánh nhìn.