Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày
Chương 99 : Trở về sớm
Ngày đăng: 13:56 18/04/20
“Không cần phiền phức như vậy, đến lúc đó chỉ cần để Tạ Duyên đăng Weibo thừa nhận là được rồi.”
“Nhưng như vậy thì đột ngột quá, dù sao cũng phải cho cư dân mạng thời gian để giảm xóc chứ.”
Diêu Nhân nói.
Ý tưởng của cô ấy là điển hình lăng xê trong giới giải trí bây giờ, nhưng Tô San không muốn lăng xê gì đó nữa, hot quá cũng không tốt, đi đâu cũng bị người ta chụp lén. Gần đây, chỉ cần cô bước ra khỏi cửa thì một vài người đi đường đều thích chụp lén cô rồi đăng lên mạng. Vì vậy ở phim trường, cô cũng không dám nói chuyện với Trịnh Đồng một câu nào, sợ bị người ra chụp được.
“Em phải thương lượng lại với Tạ Duyên đã.”
Tô San nói.
Nghe vậy, Diêu Nhân cũng không nói gì nữa, dặn dò thêm vài câu liền rời khỏi, chị ấy cũng rất bận rộn.
Tô San tất nhiên sẽ không thương lượng chuyện này với Tạ Duyên, hỏi hắn chuyện gì cũng đều nói ‘anh không có ý kiến gì’. Nhưng cô thực sự không muốn lăng xê gì đó nữa, hiện giờ nếu cô trực tiếp nói thẳng với Diêu Nhân thì không tốt lắm, dù sao thì cô và chị ấy vẫn đang ở trong giai đoạn mới bắt đầu làm việc chung với nhau. Chỉ có thể để Tạ Duyên nói chuyện này với Hạ Hoa. Dù sao tính cách của Tạ Duyên như thế nào thì Hạ Hoa cũng hiểu rõ rồi, như vậy thì cô cũng không phải từ chối Diêu Nhân nữa.
Đến tối thì cô gọi điện thoại cho ba của cô, băn khoăn một lúc lâu mới nói ra chuyện ba của Tạ Duyên muốn mời cơm. Ba của cô cũng đáp ứng rất nhanh chóng, hình như ba cô cũng cảm thấy hai gia đình nên gặp mặt nhau. Thời gian ăn cơm được quyết định là vào hôm Tết Đoan Ngọ.
Tất cả mọi việc đều dồn tới lúc đó, Tô San cũng không biết phải nói gì. Cô lại báo lại sơ sơ chuyện này với Tạ Duyên, hắn nói mấy ngày nữa hắn sẽ về nước. Tô San nói hắn không cần gấp gáp như vậy, dù sao từ giờ đến Tết Đoan Ngọ cũng còn một khoảng thời gian. Có điều cô cảm thấy chắc chắn Tạ Duyên sẽ không nghe lời cô.
Phim truyền hình ‘Chút ánh sáng rực rỡ’ tổng cộng có ba mươi lăm tập, mỗi ngày chiếu 3 tập nên cũng gần phát sóng xong. Ngày mười sáu cô kết thúc việc quay phim ‘Lạc đường’ thì ở trên TV phim cũng đã chiếu tới tập 32, tỉ suất người xem cũng ở trong thời kỳ cao nhất từ đầu đến giờ. Bộ phim này gần như ngày nào cũng lên bảng xếp hạng hot search. Diêu Nhân nói gần đây cũng có rất nhiều kịch bản gửi tới mời cô đóng phim, chất lượng đều rất tốt, cát xê của cô hiện giờ cũng khoảng 45 vạn một tập, còn có bộ phim lên đến 50 vạn. Nhưng Diêu Nhân cũng không tiếp tục nhận cho cô mấy bộ phim thần tượng như vậy nữa, chỉ để cô đóng một vài quảng cáo mà thôi.
Hôm nay là ngày quay cảnh cuối cùng của cô trong phim ‘Lạc đường’, nam chính và nữ chính thì vẫn còn nhiều cảnh nên phải tiếp tục quay nữa. Do cô thủ vai nữ thứ, nhân vật này bị chết trong đoạn gần cuối của phim. Cảnh cuối cùng này cô đã nghiền ngẫm, nghiên cứu rất lâu. Rất trùng hợp với kịch bản, hôm nay trời không nắng, mây đen từng đám từng đám, khá âm u, có vẻ sắp có mưa lớn.
Cảnh bắn nhau liền trước cảnh này thì đã quay xong rồi, lần này chỉ còn quay thêm cảnh nữ thứ vì cứu nam chính mà bị trúng đạn là được.
Cho túi máu vào trong miệng trước, chuyên viên trang điểm vẫn đang dặm phấn cho cô. Tổ đạo cụ đang loay hoay sắp xếp dựng cảnh. Lúc này đạo diễn lại cầm tập kịch bản đi qua chỗ cô.
“Tô San, cô cần phải thả lỏng, đừng gấp gáp, cô hãy để mình đóng với trạng thái tự nhiên nhất. Lần này nếu không được thì lại làm lại, tuyệt đối không cần quá hồi hộp lo lắng, cô hiểu không?”
Đạo diễn nói nhưng lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc như vậy, người bình thường sao có thể không hồi hộp cho được. Tô San nghe ông ấy nói vậy thì cũng chỉ cười cười, do trong miệng còn có túi máu nên nói không rõ lắm:
“Tôi biết rồi.”
Trên đoạn đường lát đá được tạo dựng theo phong cách cổ xưa loang lổ đầy vết máu. Mấy gánh hàng rong cũng bị đổ ngã, trên đường còn rơi vãi đầy mấy xâu hồ lô. Trên trời thì mây đen dày đặc, lâu lâu lại có một trận gió thổi tới khiến khung cảnh càng thêm tiêu điều xơ xác.
Các bộ phận đều đã chuẩn bị xong, đầu tóc của Tô San được làm cho rối tung lên, trong có vẻ rất chật vật. Sau khi cô và Trịnh Đồng đã vào vị trí, không hiểu sao nhìn thấy máy quay bốn phía cô vẫn hơi hồi hộp, lo lắng. Đối với một nhân vật thì cảnh đầu tiên xuất hiện và cảnh cuối cùng là quan trọng nhất, đây chính là khoảnh khắc để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng người xem.
“Được rồi, mọi người chuẩn bị, action!”
Đạo diễn vừa dứt lời, mấy chiếc quạt đạo cụ đồng loạt được bật lên tạo gió khiến cho mấy tấm vải bạt trên đường bay phấp phới, cùng với mây đen ở trên trời, khiến người ta có cảm giác mưa rào sấm chớp trong giây lát sẽ ập tới.
“Đứng lại! Không được chạy!”
Một đám quân lính chạy đằng sau đuổi theo không bỏ, tiếng súng vang lên khắp nơi. Tô San chân di giày cao gót, mang theo tâm trạng hoảng loạn bị Trịnh Đồng ở đằng trước kéo theo chạy điên cuồng, thỉnh thoảng hắn lại quay lại đằng sau nã vài phát súng vào đám quân lính đang đuổi theo hai người.
Đồ ngốc mới có thể tin lời anh nói. Có điều Tô San cũng không nhiều lời với hắn nữa, nãy giờ nói qua nói lại một hồi, cô đã hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng buồn bã do nhập vai. Hiện giờ ngoài trời vẫn mưa rất lớn. Trong giới có một quy luật bất thành văn, diễn viên nào đóng người chết thì sẽ được nhận bao lì xì, vì vậy trợ lý đạo diễn cũng đưa cho cô một bao lì xì, không cần quá nhiều tiền, chỉ cần tượng trưng là được.
Lúc chuẩn bị rời khỏi phim trường, Tiết Chỉ Ngưng còn lặng lẽ chọc chọc cô mấy cái, nói cô sau này kết hôn đừng quên mời cô ấy đến uống rượu mừng, Tô San rất bình tĩnh nói một tiếng “Được.”, sau đó thu dọn đồ đạc bỏ lên xe.
Tài xế lái xe ở đằng trước, Tiểu Chu ngồi ghế phụ, Tô San và Tạ Duyên ngồi ở hàng ghế sau.
Không biết cô nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay sang nhìn người bên cạnh:
“Sao anh đột nhiên về sớm vậy?”
Ngày mốt mới là Tết Đoan Ngọ, sao Tạ Duyên lại về sớm những hai ngày?
Ở bên ngoài, từng hạt mưa điên cuồng tạt lên cửa sổ xe, Tạ Duyên ngồi đó đang lướt mạng, nghe vậy thì đưa tay ôm vai cô, nhỏ giọng nói:
“Nhớ em nên về sớm.”
Tiểu Chu: “……”
Tiểu Chu ngồi đằng trước, khoanh tay, vẻ mặt không thể khống chế được. Không được rồi, vì sao ngồi nhìn người ta khoe ân ái mà cô lại hưng phấn thế này không biết!
Tô San mang theo vẻ mặt bất mãn liếc hắn một cái, trong xe đâu phải chỉ có mỗi hai người thôi đâu chứ.
“Đợi anh quay xong bộ phim này, chúng ta sẽ đi xem nhà, em thích kiểu nhà như thế nào?”
Tạ Duyên bỗng nhiên quay mặt sang, nghiêm túc nhìn cô hỏi.
Tô San nhăn mày lại, vẻ mặt có hơi quái dị. Hai người còn chưa chắc chắn là có kết hôn hay không mà đã đi xem nhà là sao?
Tiểu Chu ngồi phía trước nghe vậy thì ngạc nhiên, hình như cô đã phát hiện ra một tin tức độc nhất vô nhị. Tuy nhiên cô cũng chỉ có thể ngồi đó cố gắng kiềm chế cho mình không quá mức kích động, im lặng không dám hé tiếng nào.
“Em không đi xem đâu, anh còn chưa cầu hôn em, vì sao em lại phải cùng anh đi xem nhà.”
Tô San quay đầu đi, nhắm hờ mắt, dưa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Thấy dáng vẻ cô quyết tâm không nói lời nào, Tạ Duyên nghiêng người qua, tay ôm chặt lấy eo cô, giọng nói trầm thấp:
“Vậy ý của em là, chỉ cần anh cầu hôn thì em sẽ lập tức gả cho anh?”
---Hết Chương 99---
Editor: Vì ở trên đạo diễn Lê có nhắc tới Bá Nhạc và Thiên lý mã nên mình giải thích ở dưới này. Có lẽ cho dù không biết tới câu chuyện này thì mọi người vẫn hiểu được ý của ông ấy muốn nói đúng không. Đoạn này mình chỉ viết thêm coi như kể chuyện ngoài lề thôi.
Khoảng năm 770 – 500 TCN, vào thời Xuân Thu chiến quốc, ở Trung Hoa có một người tên là Tôn Dương. Ông ấy là một bậc thầy am hiểu về ngựa, chỉ cần nhìn ngoại hình là có thể biết được đó có phải là ngựa tốt hay không. Người đời nể phục gọi là Bá Nhạc. Thiên lý mã là một giống ngựa quý, sức khỏa dẻo dai một ngày có thể chạy được ngàn dặm (chữ “Thiên” có nghĩa là “một ngàn”). Theo sách “Hàn Thi Ngoại Truyện” có ghi chép rằng. Thời đó, Chu Vương muốn tìm một Thiên lý mã để cưỡi, nghe danh Bá Nhạc ở dân gian đã lâu, bèn cho người tìm ông tới, nhờ ông tìm cho mình một con bảo mã. Bá Nhạc không quản đường xa, đi mãi đi mãi, lặn lội khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm được con ngựa ưng ý để dâng vua. Một hôm, Bá Nhạc gặp được một con ngựa bị người ta bắt thồ xe muối chở lên núi Thái Hàng. Trông con ngựa rất rệu rã, thở phì phò, các khớp chân đều khuỵu lại, xe muối đột nhiên vì vậy mà bị trượt xuống dốc, nó cố sức đứng lên nhưng lại không được gì. Bá Nhạc thấy vậy lập tức bước xuống khỏi xe ngựa, chạy tới, ôm lấy đầu nó mà khóc, cởi áo ngoài của mình ra lau mồ hôi cho nó. Con ngựa gặp được người hiểu mình, đột nhiên cúi đầu thở phì phò, rồi đột nhiên hí lên một tiếng vang dội trời đất. Bá Nhạc biết đây là bảo mã mà ông cần tìm. Sau đó ông nhanh chóng bỏ tiền ra mua lại con ngựa, dắt nó về thành dâng cho Chu Vương. Nhìn thấy con ngựa, Chu Vương tỏ vẻ nghi ngờ thì bộ dạng gầy gò yếu ớt của nó. Nhưng Bá Nhạc khẳng định rằng nếu cho nó ăn và chăm sóc đúng tiêu chuẩn thì nó chính là Thiên lý mã một ngày đi được ngàn dặm mà vua cần tìm. Chu Vương sai người làm theo như lời Bá Nhạc nói. Quả đúng như vậy, sau đó con ngựa hồi sức rất nhanh, một ngày cưỡi được ngàn dặm, trở thành bảo mã theo Chu Vương ra trận lập nhiều chiến công vang dội.