Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 27 : Uống rượu

Ngày đăng: 13:55 18/04/20


Nghe vậy, chị Lưu cũng không nói gì nữa, tuy rằng giờ cát xê của Tô San đã cao thêm nhiều hơn trước nhưng dù sao thân thể sức khỏe cũng là quan trọng nhất.



Tô San đi vào phòng thu âm, nhìn vào, quả nhiên thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen đang thu âm lời thoại, có điều cô thấy, da Tạ Duyên hình như lại đen thêm một chút thì phải.



“Tô San, chị qua bên kia nói chuyện với người phụ trách một chút, em đứng chờ ở đây nhé.”



Chị Lưu nói xong liền đi qua bên phía văn phòng.



Thấy vậy, Triệu Đồng lập tức niềm nở hàn huyên với cô:



“Gần đây cô rất nổi tiếng nha, nơi nơi đều thấy tin tức của cô, giá trị con người cũng tăng lên đúng không?”



Tô San nghe vậy cũng chỉ bất đắc dĩ cười cười:



“Anh đang cười nhạo tôi hả?”



So với Tạ Duyên, cát xê của cô còn không bằng số lẻ, hơn nữa cách thức tuyên truyền kiểu này cũng không phải là kiểu mà cô hy vọng.



“Thực ra có chuyện tôi cũng không hiểu, với tính cách của cô hẳn là sẽ không sử dụng kiểu lăng xê như thế này, không lẽ do người đại diện ép cô sao?”



Triệu Đồng vừa nói vừa nhìn theo hướng chị Lưu vừa rời đi.



Nghe vậy, Tô San cũng chỉ mím môi, bình bình đạm đạm nói:



“Không ai có thể ép tôi.”



Cô cũng chưa thanh cao tới mức có thể từ chối tất cả chiêu trò lăng xê.



“A?”



Triêu Đồng kinh ngạc, thầm kêu không ổn, nhìn cô nói:



“Cô….tự nguyện sao? Hay là….chuyện này thực ra không phải chiêu trò lăng xê?”



Trời a! Duyên ca nhà mình giờ phải làm sao a!



“Anh nghĩ nhiều rồi.”



Tô San cười một tiếng:



“Được rồi, có thời gian chúng ta cùng ăn cơm sau nhé.”



Nói xong, cô đứng lên tính đi qua phòng chờ bên kia nghỉ ngơi chút, nhưng Triệu Đồng đằng sau lại gấp gáp đuổi theo:



“Không cần chờ khi nào có thời gian, hôm nay được không? Giờ cũng đã chiều rồi, buổi tối chắc cô không có lịch quay đúng không, qua nhà cô nhé?”



Tô San: “……”



“Không phải không phải, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý nói một mình tôi qua nhà cô, ý của tôi là tôi cùng Duyên ca cùng qua nhà cô, a…, cũng không đúng, tóm lại là….”



“Thôi được rồi.”



Tô San đánh gãy lời giải thích của Triệu Đồng, hít một hơi nói:



“Tối nay tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, để lần sau đi.”



Đang nói chuyện, cửa phòng thu âm được mở ra từ  bên trong, Tạ Duyên chỉ liếc mắt đã thấy người con gái đang đứng cạnh Triệu Đồng, hơi cứng người lại, sau đó lập tức đi qua bên này.
Nói xong, cô lại nhìn qua Tạ Duyên nồi đối diện:



“Anh ăn gì?”



“Tùy tiện.”



Tô San: “……”



“Vậy thêm một phần bít tết filet mignon.”



Cô cười nói rồi trả lại menu cho người phục vụ.



Không hiểu sao có cảm giác cô gái trước mắt hình như nhìn thấy đâu đó rồi, người phục vụ cũng bình tĩnh nhìn cô, mãi không nhớ ra, chỉ có thể cầm menu rời đi.



Lúc này đã kết thúc một khúc violin, đôi tình nhân bàn bên cạnh cũng tay trong tay đi khỏi, nghệ sỹ kéo violin cũng tiếp tục qua bàn khác kéo, Tô San nhìn thấy trên bục cao kia còn có một cây đàn dương cầm, thực ra cô rất thích dương cầm, cảm thấy rất mới lạ và thú vị, nếu có thời gian cô cũng muốn học.



“Gần đây mặc dù không ra khỏi nhà cũng đen.”



Tạ Duyên nhìn bàn tay trắng nõn của cô đặt trên bàn, lại nhìn qua mu bàn tay của mình thấy hai màu khác biệt rõ rệt, mày hơi nhíu lại.



Nghe vậy, Tô San cũng nhìn qua tay của hắn, lại giơ tay mình ra so, hai màu đối lập, không nhịn được cười ra tiếng:



“Tôi có thể giới thiệu cho anh một loại mỹ phẩm dưỡng da cho nam, loại này ba tôi hay xài, rất tốt đấy.”



Nhìn thấy cô cười lên mắt cong cong, Tạ Duyên nhìn cô một hồi, lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói:



“Cô cũng thấy tôi quá đen?”



Dứt lời, Tô San cũng sửng sốt:



“Sao cơ?”



Tạ Duyên là một người vô cùng kỳ lạ, nhìn dáng vẻ thì là một người rất cao ngạo lạnh lùng, tiếp xúc lâu thì thấy hắn cũng không khác gì những người khác, hắn cũng thích ăn đồ ăn ngon, cũng sẽ để ý vẻ ngoài của mình, chỉ là không thích nói ra mà thôi.



“Vẫn khá tốt, chỉ là cảm thấy hơi buồn cười.” Cô chớp chớp mắt, thản nhiên nói.



Nụ cười của cô có vẻ kỳ lạ, lần trước chụp ảnh đứng chung với Lý Hách, khi chưa photoshop, Lý Hách đứng phía sau cô nhìn giống như một bóng đen, chỉ nhìn thấy bộ quần áo, mặt thì không thấy đâu, giờ Tô San lại tưởng tượng tới tấm ảnh kia lại thấy buồn cười.



“Chào quý khách, đây là rượu mà quý khách gọi.”



Lúc này người phục vụ bỗng nhiên mang rượu vang lại đây.



Tô San sửng sốt, cô không gọi rượu, nghĩ kỹ lại, chắc là chị Lưu.



“Cô muốn uống rượu?”



Tạ Duyên hơi nhướng mày nhìn cô.



Tô San cũng không biết phải giải thích thế nào, cũng khó mà nói là chị Lưu.



Đúng vừa lúc hắn nâng mặt lên, người phục vụ chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra, trừng mắt thật lớn:



“Anh…Anh là…”



---Hết chương 27---