Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 33 : Say rượu

Ngày đăng: 13:55 18/04/20


Lướt hết bình luận, Tô San tính hỏi chị Lưu đã xin lỗi bên phía Giang Dần chưa, dù sao việc này xảy ra do cô đã đi trái với ước định của hai bên lúc trước, nhưng di động của cô lúc này lại vang lên âm báo tin nhắn, Tạ Duyên đột nhiên lại nhắn tin tới.



Tạ Duyên: “Nấu mì trứng thì cho trứng vào trước hay mì vào trước?”



Tô San:…



Cô đột nhiên muốn cười ra tiếng, nói là sẽ không bao giờ nấu ăn, giờ lại tự đi nấu mì?



Tô San: “Trong nhà anh không có ai khác hả?”



Không có người nào khác, vậy bình thường hắn ăn cái gì? Triệu Đồng đâu?



Chỉ trong chốc lát, đối phương nhắn tin trả lời.



Tạ Duyên: “Hôm nay dì giúp việc xin nghỉ rồi.”



Thực ra Tô San khá nghi ngờ, trong nhà người bình thường dù nhiều hay ít cũng phải có chút đồ ăn, vì sao Tạ Duyên hơn nửa đêm lại còn muốn tự mình nấu mì?



Tô San: “Nấu đơn giản là được, đầu tiên cho dầu vào nồi, đừng để dầu nóng quá, phi hành, rồi cho nước vào, nước sôi thì cho mì vào, nếu anh muốn ăn trứng trần thì đập trứng vào nồi luôn, còn không thì dánh trứng ở trong một cái chén trước, quấy đều, đến lúc mì gần chín thì đổ trứng vào rồi, sau đó cho thêm chút muối, dầu mè, có thể cho một chút bột ngọt. Bắc nồi xuống rắc một ít hành lá, như vậy là ổn.”



Nhắn tin qua, phía bên kia cũng không thấy trả lời lại, Tô San đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, lúc cô ra khỏi phòng tắm, thấy bên kia có gửi một tấm hình qua, cô nhìn một lúc lâu mới thấy hắn nấu mì bị sôi quá, nước tràn hết ra ngoài, chỉ còn một đống mì dính với nhau.



Tô San thật sự thấy buồn cười, lại nhắn qua mấy chữ.



Tô San: “Anh không biết nấu thì đừng nấu, ăn tạm đồ ăn gì đó cũng được mà.”



Nhắn qua, đối phương rất nhanh đã trả lời lại.



Tạ Duyên: “Ăn cũng được.”



Tô San: “Lần đầu nấu đều sẽ như vậy, anh khỏi ăn nữa, ăn đồ gì đó khác đi, tôi buồn ngủ rồi, ngủ ngon.”



Mai cô có hẹn ăn cơm với bên phía nhà sản xuất bộ phim thần tượng tình yêu đô thị kia, lần này chị của cô không đi cùng, không cần nghĩ cũng biết cô sẽ bị chuốc rượu. Lát sau, Tạ Duyên cũng nhắn lại một chữ “Uhm.”, Tô San trùm chăn ngủ.



Hẹn ăn cơm với nhà làm phim vào buổi tối, nhưng trước đó, buổi trưa Tô San phải cùng với chị Lưu qua công ty bên đó ký hợp đồng trước, đến lúc tới nơi, nhà làm phim hình như bận gì đó, cô phải chờ một lúc lâu.



“Nghe nói bộ phim này Tạ Duyên sẽ đóng, không ít nhà đầu tư cũng ùn ùn tới góp vốn, giờ nhà làm phim chắc nằm mơ cũng có thể cười tỉnh lại, em đoán xem, bộ phim này nữ thứ là ai?”



Chị Lưu ngồi ở phòng nghỉ nói nhỏ với cô.



Trong phòng nghỉ chỉ có cô và chị Lưu, cửa thì đóng, Tô San cũng chỉ suy nghĩ chốc lát chớp chớp mắt hỏi:



“Ai?”



Chị Lưu ý vị không rõ nói: “Lý Tuyết.”



Lý Tuyết?



Tô San cũng hơi kinh ngạc, tuy rằng độ nổi tiếng của Lý Tuyết còn kém hơn so với mấy người như Dương Chỉ, nhưng dù sao cũng là một tiểu hoa đán được nhiều người yêu thích, nếu như là trước đây thì hoàn toàn dư dả làm nữ chính của phim này, giờ lại chịu làm nữ thứ? Trở thành diễn viên phụ cho vai chính là một diễn viên không có tên tuổi là cô?



“Chị nói rồi, bộ phim này giờ không chỉ thu hút nhà đầu tư, còn có những diễn viên đóng vai phụ cũng có lai lịch không nhỏ, không nói những người khác, nhà sản xuất đã ra tay hào phóng mời một đoàn diễn viên gạo cội tới phụ cho vai chính, em thử đoán xem nam số 3 là ai đóng?”



Chị Lưu ý vị sâu xa cười hỏi.



Tô San không nói gì, cau mày lẳng lặng nhìn chị ấy.



“Là La Hàn.”



Chị Lưu hạ giọng nói:



“Mà nam thứ mặc dù chị chưa biết chính xác là ai nhưng chắc chắn không phải là người mới.”



La Hàn chính là người đóng vai nam chính trong bộ phim trên mạng đầu tiên của cô, tính cách không tệ lắm, tuy nhiên quan hệ với nguyên chủ cũng chỉ hời hợt xã giao, quan hệ không quá thân thiết, lúc trước con đường sự nghiệp của La Hàn cũng không tồi, đã từng đóng vai phụ trong một vài bộ phim lớn, không ngờ anh ta cũng tham gia bộ phim này, Tô San nhất thời không biết phải nói gì.



“Lúc trước không phải Dương Chỉ vẫn bám riết không tha vai chính phim này sao? Sao đột nhiên lại bỏ cuộc rồi?”
Những điều mình viết, mình xin nhấn mạnh đây là quan điểm cá nhân (vì là quan điểm cá nhân nên có thể đúng, có thể sai).



Thực sự đối với từ “lão sư” này, từ lúc bắt đầu edit truyện mình cũng suy nghĩ nhiều là có thể thay bằng từ gì để mọi người đọc dễ hiểu, nhưng thực sự rất khó. Nếu các bạn đọc rồi thì sẽ thấy ngoài từ "lão sư" còn có từ khác mình vẫn giữ nguyên như convert mà không dịch nó ra, đó là từ "tá vị".



Theo mình thì không chỉ tiếng Trung, mà bất kì ngôn ngữ nào khi dịch sang một ngôn ngữ khác cũng sẽ không thể dịch lại hoàn toàn mà vẫn giữ được nguyên ý nghĩa. Giống như có nhiều từ tiếng Việt không thể dễ dàng dịch sang tiếng Anh và có nhiều từ tiếng Anh không thể dễ dàng dịch sang tiếng Việt, nhiều lúc phải diễn giải rất dài dòng mới có thể diễn tả trọn vẹn ý nghĩa của từ đó, vì vậy đôi lúc người ta phải chấp nhận việc để nguyên từ đó mà không cố gắng dịch nó ra (chỉ đơn giản như tên của những món ăn Việt Nam "phở" "bánh mì" "chè" "bánh chưng" tiếng Anh họ đều không cố gắng dịch nó ra mà để nguyên như vậy, cũng như người Việt mình vẫn dùng rất nhiều từ tiếng Anh như “marketing” hay “logistics” mà cũng không cố ý dịch nó ra, ngoài ra còn có những từ của tiếng Việt mới xuất hiện trong giới trẻ rất khó dịch được sang tiếng khác như “đắng lòng” “lạc trôi")



Mình nghĩ từ "lão sư" khi dùng trong bối cảnh của truyện này cũng thế. Mình hoàn toàn đồng ý với quan điểm, thông thường từ "lão sư" để nói về người thầy giáo, cô giáo dạy mình, hướng dẫn mình thì có thể dịch hoàn toàn sang tiếng Việt là "thầy", "cô" mà vẫn thể hiện trọn vẹn ý nghĩa của nó và đồng thời khiến câu văn trở nên gần gũi với người Việt hơn. 



Nhưng mình nghĩ trong truyện này, chữ "lão sư" được dùng với ý nghĩa “người đi trước, lớn tuổi hơn mình, có kinh nghiệm lâu năm trong nghề, có danh tiếng cao hơn mình, thể hiện thái độ kính trọng của người gọi”. Nên nếu dịch sang là “thầy” hay “cô” thì sẽ không thể diễn tả trọn vẹn ý nghĩa của nó trong truyện, và trong một số đoạn khi dịch ra như vậy, người đọc sẽ không hiểu được ý của tác giả đang nói gì. Mình sẽ trích một số đoạn trong truyện sau đây:







Xoay người, Tô San khẽ gật đầu với Tạ Duyên: “Chào Tạ lão sư.”



Tạ Duyên: “Tôi không có già như vậy.”







Đoạn này nếu mình dịch “lão sư” là “thầy” thì sẽ thành:



Xoay người, Tô San khẽ gật đầu với Tạ Duyên: “Chào thầy Tạ.”



Tạ Duyên: “Tôi không có già như vậy.”



Nếu dịch như vậy người đọc sẽ không hiểu được hai câu nói này có gì liên quan với nhau, mình sẽ phải thêm một đoạn chú giải phía dưới về việc trong tiếng Trung “thầy” gọi là “lão sư” nên mới liên quan tới việc già hay trẻ. Và nếu dịch thế này còn có cảm giác lạ lạ giống như hai người là tình yêu thầy trò (sư đồ luyến).







Đoạn thứ hai:



*Đoạn này Tô San thử vai, phía dưới có đạo diễn, biên kịch, một số người trong nghề, kinh nghiệm lâu năm cùng đánh giá để chọn diễn viên cho vai diễn*



Tô San: “Chào đạo diễn, chào các vị lão sư.”



Câu này, nếu mình dịch thành “Chào đạo diễn, chào các thầy, các cô”



Cảm giác sẽ không phải giống đi thử vai mà giống như Tô San đang ở trường lớp, hay đang thi thố gì đó, với lại “thầy”, “cô”, không ăn nhập với “đạo diễn” ở phía trước.







Đoạn thứ ba: 



*Đây là đoạn Tô San đến thử vai một phim khác và gặp được Đường Toàn, một nữ diễn viên khá có tên tuổi, cả hai người cùng tham gia thử vai một nhân vật trong phim*



Đường Toàn: “Em gái, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”



Tô San: “Chào Đường lão sư, tôi là Tô San, năm nay 24 tuổi.”



Nếu mình dịch thành:



Đường Toàn: “Em gái, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”



Tô San: “Chào cô Đường, em là Tô San, năm nay 24 tuổi.”



Trong đoạn này cũng khá tương tự như đoạn đầu với Tạ Duyên, Đường Toàn không hơn Tô San nhiều tuổi, hai người cùng tới thử vai. Nếu dịch như vậy thì có cảm giác hai người cách nhau quá xa, và mình thấy nghe không hợp lý lắm.



Ngoài “thầy”, “cô”, mình đã suy nghĩ tới những từ sau đây:



“Tiền bối”: mình thấy từ này khá tốt, nhưng cũng không phải từ thông dụng trong tiếng Việt, hơn nữa từ này cũng không thể hiện được sự kính trọng đối với người bậc trên, trong khi chữ “lão sư” thể hiện sự kính trọng, có thể sử dụng đối với những người lớn tuổi hơn nhiều so với người nói.



“Tiên sinh”: từ này thì chỉ thể hiện sự tôn trọng trong xã giao, không thể hiện được đó là người đi trước, người chỉ dạy, hay có nhiều kinh nghiệm trong nghề. Hơn nữa từ này chỉ dùng cho phái nam, còn phái nữ thì mình chịu.



Vốn từ của mình chỉ có nhiêu đây, mình không tìm được từ thuần Việt nào mà có thể biểu hiện trọn vẹn ý nghĩa của từ “lão sư” nên đã quyết định giữ nguyên như convert. Nếu sau này mình có tìm ra từ nào như vậy mình sẽ sửa lại bản edit cho hoàn chỉnh hơn. Bạn nào có góp ý hay đề cử gì thì cho mình xin ý kiến nhé! Rất mong nhận được sự góp ý của mọi người để bản edit truyện ngày càng tốt hơn!