Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 36 : Bị thương

Ngày đăng: 13:55 18/04/20


“Cảnh diễn chiều nay, chúng ta tập trước một chút.”



Tô San nghe vậy sửng sốt, sau đó rút cánh tay của mình về, cười cười nói:



“Tôi giờ phải đi thay quần áo đã.”



Thấy Tạ Duyên không nói gì, Tô San lúc này mới xoay người đi về phía phòng trang điểm của mình.



Từ lúc chị Lưu thương lượng với bên nhà làm phim, quần áo và đồ trang điểm của cô đều có chất lượng tương đối tốt, cũng có một số sản phẩm của nhà tài trợ đưa vào để quảng cáo, quần áo cũng như vậy, hơn nữa đều là những nhãn hiệu khá nổi tiếng trong nước, nhìn sơ sơ ít nhất cũng bốn mươi năm mươi bộ, coi như mỗi ngày một bộ, không trùng nhau, không còn cách nào khác, dù sao đoàn phim có tiền mà.



Nhà tạo hình chọn cho cô mặc một chiếc áo chiffon màu lam phối với một chiếc quần short đáy cao ống rộng khá đơn giản, trang điểm cũng khá nhẹ, kiểu tóc chỉ để xõa, da cô trắng nên không cần đánh quá nhiều phấn, sửa soạn nửa giờ đã hoàn tất.



“Chị Tô, chân chị thật là dài.”



Tiểu Chu nhìn thấy đôi chân trắng nõn thẳng tắp, vẻ mặt hâm mộ.



“Đúng vậy, may là Tạ Duyên cũng đủ cao, nếu không chắc em cũng không thể đi giày cao gót rồi.” 



Nhà tạo hình cười cười chọn một đôi giày cao năm phân.



Khi đóng cùng nhau, có trường hợp nam diễn viên không cao lắm, hoặc do nữ diễn viên cao quá, khi trong một khung hình nữ diễn viên đều phải đi giày đế bằng, hoặc là phải lót đệm dưới chân của nam diễn viên, Tô San cao một mét sáu bảy, đi giày cao gót vào đã hơn mét bảy rồi, hơn nữa do kiểu tóc đôi lúc khiến người ta nhìn thấy cao hơn, cho nên lúc trước khi đóng phim cùng La Hàn, nguyên chủ chỉ có thể đi giày đế bằng, có điều Tạ Duyên khá cao, nếu cô không đi giày cao gót lại có vẻ quá lùn.



“Em cố gắng đóng phim cho tốt, chị đi trước đây, bên phía Lý Tiếu gần đây có tham gia show ca nhạc, nên chị phải ở bên đó, có việc gì thì gọi cho chị.”



Chị Lưu giơ tay nhìn đồng hồ chuẩn bị rời khỏi.



Tô San thay giày xong, soi gương chỉnh lại tóc một chút, vừa nói:



“Uhm.”



Thấy vậy, chị Lưu liền cầm lấy túi xách đi ra khỏi phòng trang điểm. 



Phụ nữ ngồi gần nhau luôn có thể tán gẫu từ chuyện dưỡng da, mỹ phẩm, tới giảm cân, Tô San khá thích nghe mấy chuyên viên trang điểm ngồi bàn tán nữ diễn viên nào phẫu thuật thẩm mỹ hay không, cô chỉ vừa nghe một lúc là quên cả thời gian.



Cho đến lúc một nhân viên đoàn tới gọi cô ra quay, Tô San mới hồi phục tinh thần, lại nhớ tới mình đã quên đi qua tập diễn trước với Tạ Duyên.



Đến lúc cô cầm kịch bản đi vào phim trường, tất nhiên những cảnh kia đạo diễn đã quay hoàn tất, giờ tới cảnh cô cùng người quay phim sau khi phỏng vấn xong chủ tiệm cửa hàng trang sức, chuẩn bị ra khỏi trung tâm thương mại, lại đột nhiên xuất hiện mấy tên cướp, đoàn phim còn bỏ tiền thuê một cố vấn võ thuật tới để chỉ đạo động tác.



“Tô San, lát nữa cô cùng đồng nghiệp sẽ từ cửa tiệm đằng kia đi tới, cố gắng nắm chắc tiết tấu lời thoại, vừa lúc xong lời thoại bên kia đám người này sẽ vọt tới, cô hiểu chưa?”



Đạo diễn giơ tay chỉ vào phía xa đằng kia nói.



Nghe vậy, Tô San gật gật đầu.



Khi cảnh quay đã chuẩn bị tốt, Tô San liền đứng ở vị trí mà đạo diễn nói, lúc đạo diễn hô action, liền từ chỗ đó bắt đầu đi lại đây, máy quay thì quay từ phía đối diện tới.



“Tiểu Giang, cô có đói bụng không? Nếu không chúng ta qua bên kia ăn gì đó đi?”
Đạo diễn: “Cắt!”



“Duyên ca, anh có sao không?”



Triệu Đồng lập tức xông tới.



Những người khác cũng rối rít lại đây, sợ Tạ Duyên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao lúc nãy động tác quá mạnh, lúc Tô San đứng lên, liền bị người ta xô đẩy ra ngoài, cô sờ sờ gáy, không nói gì, đi qua bên chỗ chuyên viên tạo hình để chị ấy sửa sang lại cho mình.



Cô cảm thấy hơi khát, nên nói Tiểu Chu lấy cho cô chai nước lại đây.



Đến lúc sửa sang trang điểm lại xong, chuyên viên trang điểm lại sửa lại mấy chỗ quần áo của cô bị nhăn, Tạ Duyên đi tới bên này, nhìn thấy hắn, chuyên viên trang điểm lập tức tránh ra, đều là người tinh ý, còn có cái gì không hiểu nữa.



“Cô không sao chứ?”



Tạ Duyên nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.



Tô San xoa xoa cánh tay, hơi dựa vào tường lắc đầu:



“Tôi không sao, tay của anh…”



Lúc nãy đầu cô nện lên cánh tay của hắn, từ trên cao nện xuống như vậy, chắc chắn rất đau.



“Không có việc gì.”



Tạ Duyên không biết nhìn thấy gì, bỗng nhiên nhìn qua đầu gối của cô:



“Cô bị thương.”



Đầu gối trắng nõn bóng loáng đã bị trầy một lớp da, rất nổi bật, Tô San cũng cúi đầu nhìn qua, lại không để bụng cười nói:



“Không có việc gì.”



“Sao lại không có việc gì, đây đây, chỗ tôi có băng cá nhân!”



Lúc này Triệu Đồng cười tủm tỉm cầm một hộp thuốc nhỏ đi tới.



Tô San đang tính nói gì thì thấy Tạ Duyên đã lấy một miếng băng cá nhân, ngồi xổm xuống trước mặt cô, trước ánh mắt của toàn bộ mọi người ở phim trường, cả người cô hóa đá, cứng đờ, không dám nhúc nhích.



Triệu Đồng đứng bên cạnh suýt làm rớt hộp thuốc trong tay.



Xé mở giấy bọc bên ngoài, Tạ Duyên dán băng cá nhân lên vết thương của cô, vừa nghiêm túc nói:



“Vết thương nhỏ mà không xử lý cũng sẽ để lại sẹo.”



---Hết chương 36---