Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 39 : Lên sân thượng ngắm sao

Ngày đăng: 13:55 18/04/20


“Sao anh lại giống ăn trộm thế này?”



Cổ của cô bị tóc của hắn cọ cọ vào không thoải mái lắm, nhưng Tô San cũng không đẩy hắn ra, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ ra một tia xin lỗi:



“Thật xin lỗi.”



Cô chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, nhưng cũng biết những chuyện như vậy hai bên đều là bình đẳng, nhưng cô có vẻ yêu cầu quá nhiều đối với Tạ Duyên, ngược lại bản thân thì chỉ biết hưởng thụ hắn đối xử tốt với mình.



“Không đâu.”



Tạ Duyên lại ở bên cổ của cô hít sâu một hơi, giống như bị nghiện cứ cọ cọ:



“Anh hy vọng em có thêm nhiều ý kiến với anh.”



Mà không cần phải cứ khách khí như vậy.



Nếu Tô San vội vã muốn công khai hoặc quá mức phóng khoáng, thì đã không phải là cô rồi.



Tư thế của hai người quá ái muội, không khí trở nên thực quỷ dị, Tô San đỏ mặt, run rẩy xoa xoa tóc hắn.



“Nếu có chỗ nào em làm không đúng, anh có thể nói thẳng cho em biết.”



Cô nhẹ giọng nói.



Nắm bàn tay mềm mại của cô, Tạ Duyên cười cười, không biết nghĩ tới cái gì, lại nghiêm túc nói:



“Anh không muốn tiếp tục ăn cơm hộp.”



Tô San: “……”



“Là do anh quá kén ăn.”



Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô hiện lên vẻ nghiêm túc.



Nhìn lướt qua đôi môi đỏ bừng của cô, ánh mắt Tạ Duyên hơi trầm xuống, bỗng nhiên ghé lại gần:



“Vậy về sau em cứ mỗi ngày giám sát anh là được rồi.”



“Uhm….”



Mắt Tô San trừng thật lớn, chỉ thấy bàn tay hắn nắm lấy hông cô càng chặt hơn, dọa cô chỉ có thể cứng đờ người nhắm chặt mắt lại.



Nghe nói ăn nhiều son môi không tốt cho cơ thể.



Trên người cô rất thơm, Tạ Duyên cảm thấy mình như bị nghiện rồi, nhịn không được cạy hàm răng của cô, muốn đoạt lấy nhiều hơn…



“Chị Tô, cuộc họp báo sắp….”



Tiểu Chu tay vẫn đang để trên chốt cửa, vẻ mặt ngơ ngác nhìn một màn trong phòng đập vào mắt.



Cô nhìn thấy cái gì?



Cô nhìn thấy cái gì?



Chắc chắn cô đang nằm mơ!!!



“Cuộc họp báo sắp bắt đầu rồi sao??”



Tạ Duyên bình tĩnh đứng lên, phủi phủi mấy chỗ bị nhăn trên quần áo, lại trở lại bộ dáng nghiêm túc không nói cười.
Đáy lòng Lý Hách thầm kêu không ổn!



“Ha ha ha!” 



Nữ MC cười ra tiếng, sau đó lại tiếp tục hỏi các vấn đề tiếp theo. Mấy vấn đề tiếp theo đều khá bình thường, Tô San cũng không phải diễn viên chính cho nên rất nhanh được mời xuống khán đài, chỉ còn đạo diễn, Tạ Duyên và Phạm Mộng ở trên sân khấu trả lời phỏng vấn. Tiểu Chu đưa di động qua cho cô, cô thực ra đã có thể tưởng tượng trên mạng sẽ là một màn gió tánh mưa máu, đến lúc cô vừa mở máy, thấy internet chia sẻ qua lại một loạt các đoạn video-cut-scenes của buổi họp báo, mỗi đoạn video tầm vài phút.



Không tới năm phút đồng hồ, lượt xem lên tới năm trăm vạn, phía dưới bình luận đều là fan đang gào thét, hiện họp báo vẫn đang được livestream, nhưng người hâm mộ thì đã phát điên rồi.



Cư dân mạng A: “Đêm nay thể nào cũng có mấy người tập trung lên sân thượng mà ngắm sao bi thương *mỉm cười*”



Cư dân mạng B: “Ông xã chắc chắn là đang nói giỡn, có lẽ giờ hắn vẫn chưa quên được bạn gái cũ mà thôi, tôi có thể hiểu được *mỉm cười*”



Cư dân mạng C: “Không!!! Tôi không chấp nhận chuyện này!!!”



Cư dân mạng D: “Sau này em không bao giờ nói anh đăng ảnh selfie, anh cũng đừng tham gia mấy chương trình, họp báo, sự kiện gì nữa, chỉ tập trung đóng phim thôi, trái tim này của em không chịu nổi *khóc lớn*”



Cư dân mạng E: “Khu Kỳ Lưu ở Giang thị, đêm nay, có ai cùng lên sân thượng ngắm sao không?”



Cư dân mạng F: “Hôm qua vẫn là ông xã của tui, hôm nay đã là bạn trai của người khác, anh đã quên những ngày dạo ven hồ đại minh của chúng ta sao?”



Cư dân mạng G: “Cầu xin Tạ Duyên sau này đừng nhận phỏng vấn nữa, cho dù kết hôn cũng đừng nói cho tụi em biết, em bị huyết áp cao!!!”



Nhìn thấy bình luận của dàn fan hâm mộ, Tô San cảm thấy hơi chột dạ, nếu lúc nãy Tạ Duyên thật sự nói ra, vậy chắc mỗi ngày cô đều bị người ta gửi dao tới dằn mặt.



“Trời ạ, sao tôi không hề phát hiện Tạ Duyên đã có bạn gái nha? Lúc trước khi đóng phim cũng không thấy bạn gái anh ấy tới phim trường thăm hỏi!”



Vương Trừng có vẻ rất hiếu kì, ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Duyên đang ngồi trên sân khấu.



Tô San chỉ tắt màn hình điện thoại, không nói gì.



Cuộc họp báo lần này gây ra náo động vượt quá sự mong đợi của giới truyền thông, kể cả khi họp báo đã kết thúc, phóng viên vẫn bu đầy ngoài cửa khách sạn không chịu đi, nhất định phải muốn phỏng vấn Tạ Duyên.



Cũng may Hạ Hoa còn đưa tới mấy vệ sỹ, dẹp đường để đưa Tạ Duyên lên xe.



Tô San cũng đi theo chị Lưu chuẩn bị rút lui. Sau khi lên xe, cô nhìn qua cửa sổ thấy cảnh náo động ở ngoài. Chị Lưu ngồi ở ghế lái đằng trước bỗng nhiên nói:



“Tụi em ở bên nhau rồi sao?”



Tôi San lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn chị Lưu đằng trước:



“Chị thấy sao?”



“Em không nói cũng không sao, nhưng em cho rằng em có thể giấu chị được sao?”



Giọng nói của chị Lưu rất bình tĩnh, có vẻ không hề kinh ngạc chút nào.



Tiểu Chu đang ở đó lướt điện thoại, cũng không dám lên tiếng, chắc chắn là một màn vừa nãy trong phòng trang điểm đã kích thích tới cô quá mức.



Nhắm mắt lại, Tô San dựa vào ghế không nói gì, chỉ lấy một cái áo khoác đắp lên người.



Thấy cô không nói lời nào, chị Lưu không tiếp tục truy hỏi, mà khẽ cười một tiếng:



“Có mối quan hệ mà không cần thì là đồ ngốc, gần đây chị có gặp mặt đạo diễn Lê, có một bộ phim nghệ thuật về thời dân quốc, hai năm ông ấy mới làm một bộ phim, nữ chính phần lớn đều đoạt được giải thưởng, giờ rất nhiều người muốn tranh giành để góp mặt trong phim này, Phạm Mộng cũng vậy, chị vốn dĩ  gặp mặt ông ấy để tranh thủ cơ hội cho em thử vai nữ số ba, có điều Hạ Hoa thì khá thân với đạo diễn Lê này, nếu Hạ Hoa đồng ý đề cử em, thì có lẽ vai nữ chính em cũng có cơ hội thử vai.”



---Hết Chương 39---



Chú thích của editor: Phim nghệ thuật thường là phim điện ảnh thường mang tính thực tế và không được làm ra để thu hút phần đông khán giả đại chúng, được làm ra chủ yếu vì lý do thẩm mỹ mà không dùng để tìm kiếm lợi nhuận thương mại và thường có nội dung độc đáo hoặc mang tính tượng trưng cao. Một số phim nghệ thuật của Việt Nam như “Áo lụa Hà Đông”, “Chuyện của Pao”, “Mùi cỏ cháy”…