Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày
Chương 41 : Đẹp đến kinh ngạc
Ngày đăng: 13:55 18/04/20
Cô ngồi ngồi điều chỉnh làn váy, ổn định lại tư thế, lại rất sợ té xuống, chỉ có thể nói nhỏ với người bên dưới:
“Em rất nặng đấy.”
Đạo diễn cũng không cho tụi cô thời gian nói chuyện, thấy ổn định xong liền hô “Action!”
Khi máy quay tới gần, Tô San liền cầm sách trong tay, lải nhải nói:
“Thực ra lần trước là do hiểu lầm, mẹ anh với mẹ em sẽ không tới mức nảy sinh mâu thuẫn đâu hả?”
Nói xong, người bên dưới vẫn không nói gì, chỉ lên lên xuống xuống hít đất, Tô San không nhịn được nhéo hông hắn một phát:
“Lần nào cũng chỉ để mình em nhọc lòng, anh chỉ biết tới huấn luyện, huấn luyện, nếu không phải lần trước lúc đi đăng ký kết hôn anh lại chạy đi làm nhiệm vụ, nếu không mẹ em sẽ không tới mức không hài lòng với anh như vậy!”
Sắc mặt Tạ Duyên vẫn không đổi, trên trán một giọt mồ hôi cũng không có, chỉ thấy cơ bắp trên tay nổi nổi lên:
“Đây là nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ nhiệm vụ lại nhiệm vụ, nếu một ngày nào đó em sắp chết, muốn gặp anh lần cuối có phải anh cũng muốn đi làm nhiệm vụ hay không!”
Tô San nói nói, có vẻ đã có chút tức giận, chợt đứng dậy, cầm sách trong tay nện lên lưng hắn mấy cái.
Tạ Duyên đứng lên, thấy cô đã ôm lấy gối với chăn tính ra ngoài ngủ, lập tức tiến lên chặn trước cửa.
“Anh tránh ra!”
Tô San trừng mắt, vẻ mặt tức giận.
Tạ Duyên rất tự nhiên đoạt lấy chăn gối trong tay cô, Tô San cố gắng kéo giữ lại nhưng không có tác dụng gì.
Máy quay tiến lại gần hai người, Tô San có vẻ thẹn quá thành giận, dùng sức nắm tay cầm ở cửa kéo ra, cuối cùng cả người bị khiêng lên trực tiếp bị ném lên giường.
Tạ Duyên theo đó đè lên người cô, hôn lên môi cô một cái:
“Anh sẽ không để em chết trước anh.”
Đạo diễn ngồi sau máy theo dõi vẻ mặt cười cười, ông cũng không nói Tạ Duyên phải hôn người ta, lúc trước còn làm bộ không đóng cảnh hôn, đòi tá vị, giờ lại làm cái gì đây?
Mặc dù đang đóng phim, nhưng mấy nữ nhân viên trong đoàn cũng cảm thấy mình lại bị kích thích, rõ ràng đang làm việc nhưng sao vẫn bị nhìn người ta khoe ân ái!
“Hừ! Anh chỉ giỏi đánh trống lảng, nếu giờ có điện thoại tới, có phải anh sẽ lại đi làm nhiệm vụ hay không?”
Tô San ra vẻ oán trách, quay đầu đi không nhìn hắn, nhìn kỹ vẫn thấy vành tai hơi đỏ lên.
Tạ Duyên vùi đầu vào bên cổ cô, hít một hơi sâu, mãi mới lên tiếng:
“Em cần hiểu được đây là trách nhiệm của anh.”
“Cắt!”
Ngay sau đó, tổ đạo cụ lại tiến lên chỉnh sửa ánh sáng, Triệu Đồng lúc này cũng không đi lên đưa nước cho Tạ Duyên, hắn biết hiện giờ Duyên ca không cần đến sự tồn tại của hắn.
Tô San chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, thấy mình đầu tóc bị rối loạn, lại gỡ xuống kẹp tóc để kẹp lại, thấy Tạ Duyên cứ nhìn chằm chằm cô, không nhịn được lại đỏ mặt.
“Lát nữa cũng không có cảnh diễn của anh, anh còn không mau tránh ra.”
Nhân viên đoàn phim đứng gần đó: “……”
Trước kia hai người này rất kín kẽ, giờ lại thành trắng trợn, táo bạo rồi sao!
“Không cần em nhắc.”
Tạ Duyên cười cười bất đắc dĩ, vỗ vỗ đầu cô rồi đi xuống giường.
Tô San cười cười, lại hút một hơi thuốc, phun ra một ngụm khói, ngữ điệu vẫn như cũ:
“Đáng tiếc là, tôi chỉ là người phàm tục, tôi cần tiền, tôi thích tiền, anh khỏi phải nói với tôi mấy chuyện đại nghĩa này nọ, lúc cha mẹ tôi xảy ra chuyện cũng không thấy mấy người miệng đầy lời đại nghĩa tới cứu bọn họ.”
Nói tới đây, thanh âm cô hơi dừng lại, một lúc mới lại thở ra một làn khói thuốc:
“Lúc tôi sắp bị đói chết cũng không thấy anh trong miệng toàn lời đại nghĩa tới bố thí cho tôi một cái bánh bao, cho nên, đối với tôi mà nói, đại nghĩa trong miệng của anh, cũng kém hơn một đồng tiền.”
Lúc sau cũng không còn lời thoại, nhưng Tô San vẫn ngồi lặng lặng hút hết điếu thuốc, bởi vì nữ thứ là người không thích lãng phí.
Đến lúc hút hết điếu thuốc, Tô San mới đứng lên, thần sắc thay đổi, biến mất sự lạnh nhạt vừa nãy, biến thành một cô gái đơn thuần.
Đạo diễn Lê hít một hơi, cúi đầu trầm mặc, gõ gõ đầu bút máy xuống mặt bàn, những người khác cũng không nói gì, so với những diễn viên thử vai nữ thứ trước đó, diễn xuất của Tô San không phải quá làm người ta kinh ngạc, nhưng cách diễn của cô ấy giống như xuất phát từ trong xương cốt, rất tự nhiên và chân thật.
“Cô thường hút thuốc?”
Đạo diễn Lê nghiêm túc nhìn cô hỏi.
Tô San lắc đầu:
“Tôi mới học được hai ngày nay.”
Vì nhân vật này, cô cô ý tìm bác Lưu bảo vệ của phim trường để học các loại tư thế hút thuốc, còn hút nhiều loại thuốc khác nhau, hút thuốc sẽ nghiện, nhưng không phải nghiện hương vị, mà nghiện cái cảm giác khi hút.
Sắc mặt Hạ Hoa ở bên cạnh cũng khác thường, được rồi, lúc trước đúng là hắn cảm thấy diễn xuất của Tô San không tốt, giờ xem ra, cô gái này cũng khá có tố chất. Quả nhiên cũng tương tự Tạ Duyên, một người vì đóng phim mà học thái quyền, một người vì đóng phim học hút thuốc, đúng là không phải người một nhà thì không vào chung một cửa.
“Vậy cô thấy hương vị thế nào?”
Đạo diễn Lê như kiểu tùy ý hỏi cô.
Nghe vậy, Tô San chỉ do dự chốc lát, mới thản nhiên nói:
“Cho dù hương vị có tốt như thế nào khi trải qua nhiều lần cũng sẽ cảm thấy chán, nhưng cảm giác tốt đẹp thì vĩnh viễn sẽ không khiến người ta thấy chán. Hút thuốc kích thích tới thần kinh, mọi người chắc có lẽ thích loại cảm giác này nên mới hút thuốc, tuy rằng tôi học được mấy ngày nay, nhưng tôi không thích lắm, vì không tốt cho cơ thể, cũng không tốt cho những người khác trong gia đình.”
Cô rất quý trọng mạng sống, cũng rất sợ chết, trong nên cũng không có ý định hút thuốc để ảnh hưởng đến thân thể của mình.
Mấy người đàn ông nghe xong cũng tự nhiên cười ra tiếng, cảm thấy cô bé này thật thú vị, vốn nghĩ cô ấy có thể diễn tự nhiên như vậy, chắc là do đã trải qua chuyện gì kích thích, nhưng không ngờ người ta thực ra vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ đơn thuần.
“Cô vì sao lại nghĩ mình sẽ phù hợp với vai nữ thứ mà không phải nữ chính?”
Ánh mắt đạo diễn Lê sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
Nghe vậy, Tô San lại trầm lặng suy nghĩ một hồi:
“Phim ảnh xuất phát từ thực tế cuộc sống, không phải là có người nhìn giống sinh viên thì có thể đóng sinh viên, cũng không phải người nào trẻ thì không thể đóng vai người thành thục gợi cảm, tôi cảm thấy, nhân vật thì chú trọng ở nội tâm, mà không phải bề ngoài.”
Nói xong, đạo diễn Lê lại nghiêm túc nhìn cô một hồi, cuối cùng giơ tay vô vỗ vai Hạ Hoa bên cạnh, cười nói:
“Lần này để tôi mời cậu uống rượu!”
Ý tứ của ông ấy sao những người khác làm sao mà không hiểu, mấy người bên nhà sản xuất, biên kịch ngồi ở đây cũng không có ý kiến hay phản đối gì, người ta diễn đúng là rất khá, còn có mối quan hệ, ai lại phản đối.
Nghe vậy, Hạ Hoa thản nhiên cười hai tiếng, cũng không thể hiện quá mức vui vẻ gì, thật sự biểu hiện hôm nay của Tô San quá ngoài dự đoán của hắn.
Tối nay Tô San còn có cảnh quay nên phải về, Hạ Hoa cũng hẹn khi nào đi uống rượu với đạo diễn Lê, sau đó hai người cùng về phim trường. Trên đường trở về không khí vẫn hơi xấu hổ, quỷ dị.
Nhìn thấy đằng trước đang đèn đỏ, Hạ Hoa chậm rãi dừng xe, ho nhẹ một tiếng, quay đầu ra sau nhìn người đang ngồi ghế sao nói:
“À ừm….Biểu hiện hôm nay của cô không tồi.”
---Hết Chương 41---