Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 49 : Ảnh selfie

Ngày đăng: 13:55 18/04/20


“Những chỗ khác trong nhà anh cũng rất lớn.”



Hơi thở nóng rực phả ra bên tai, cơ thể Tô San lập tức cứng đờ, mặt hơi nóng lên, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh tự nhiên gỡ tay hắn để tránh ra:



“Em…em biết nhà anh lớn rồi, anh không cần khoe nữa.”



Tạ Duyên: “……”



Nhìn thấy cô hơi có vẻ khẩn trương, Tạ Duyên lại ghé gần tai cô, lẩm bẩm:



“Thực ra chỗ lớn nhất trong nhà anh là……”



“Anh đi ra ngoài!”



Tô San đột nhiên xoay người, dùng hai tay giữ chặt hắn dùng sức đẩy ra ngoài. Thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, Tạ Duyên bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn thuận theo để cô đẩy ra khỏi phòng bếp.



Đến lúc đóng chặt cửa bếp lại, thấy người bên ngoài hình như cũng đã đi ra chỗ khác, Tô San mới dựa vào cửa thở ra một hơi thật lớn, vành tai vẫn hơi đỏ lên.



Thực ra Tạ Duyên thế này đã là rất đứng đắn, quy củ. Cô cũng thử để bản thân thả lỏng khi ở cạnh hắn, không để mình lúc nào cũng kinh hoảng lúng túng mỗi khi hắn tới gần, nhưng ý muốn là một đằng, còn thực tế thì cô vẫn luôn cảm thấy ngại ngùng không biết làm sao.



Hít sâu mấy hơi, cô lại tiếp tục xắn tay áo bắt đầu nấu cơm. Cô hầm canh gà trước, sau đó rửa rau, do giờ cũng khá trễ nên chỉ có thể hầm canh với lửa lớn cho nhanh. Cô mua đồ ăn cũng không nhiều, nên nấu nướng này nọ khá nhanh, khoảng nửa tiếng sau đã làm xong ba món mặn một món canh, có điều canh cần hầm thêm một lúc nữa.



Đến lúc cô mở cửa phòng bếp ra, liền nhìn thấy Tạ Duyên đang ngồi ở phòng khách, lướt lướt gì đó trên máy tính bảng. Bầu trời bên ngoài đã hoàn hoàn tối đen, đến lúc Tô San bưng đồ ăn ra đại sảnh, thấy canh còn chưa nấu xong, liền đi rửa tay rồi đi qua chỗ hắn.



Tới gần, cô mới thấy Tạ Duyên đang đọc kịch bản, là kịch bản bằng tiếng Anh. Tô San nhìn lướt qua một cái, chắc đây là kịch bản phim Hollywood kia mà chị Lưu có nói tới lúc trước.



“Nhanh vậy đã xong rồi sao?”



Tạ Duyên quay đầu qua, thấy cô đang đứng cạnh mình, liền cầm điện thoại đi qua phía bàn ăn.



“Canh còn phải hầm một lúc nữa, anh ăn cơm trước đi.”



Tô San vừa nói vừa đi vào bếp mang chén đũa ra.



Trong bếp có ba cái chén ăn cơm, một cái của Tạ Duyên, một cái của dì Chu, còn có một cái chén màu hồng nhạt nhìn là thấy mới mua. Tô San cảm thấy rất buồn cười, vì sao Tạ Duyên lại nghĩ là cô thích màu hồng nhạt nhỉ?



Lau sơ qua mấy cái chén, trong phòng ăn bật thêm mấy bóng đèn nhỏ, ánh sáng vàng nhạt không quá chói mắt. Dưới ánh đèn, Tạ Duyên cầm điện thoại chụp lại đồ ăn trên bàn, xong rồi còn chụp selfie một tấm.



Tô San: “……”



“Không phải là anh không thích selfie sao?”



Cô bất đắc dĩ cầm chén đũa qua, cô nhớ rõ ràng trên Weibo của Tạ Duyên hoàn toàn không có một tấm selfie nào của hắn.



Hai người ngồi xuống, Tạ Duyên đột nhiên cầm lấy tay cô, làm Tô San giật cả mình, thấy hắn lại cầm điện thoại nhắm vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, “tách, tách, tách” chụp liền một lúc mấy tấm.



Tô San vộ vàng rút tay về, vẻ mặt kỳ lạ nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh:



“Anh đang làm gì vậy?”
Nghĩ tới chắc phải ba tháng hai người không thể gặp mặt, Tô San lại cảm thấy lạ lạ, nhịn không được quay đầu qua nhìn chăm chú sườn mặt của hắn, bỗng nhiên nhận ra, trong lòng cô lại có chút không nỡ để hắn đi.



Thấy cô nhìn chằm chằm mình, Tạ Duyên cũng hơi hơi nghiêng đầu:



“Sao vậy, không nỡ?”



Tô San: “……”



Cô hừ nhẹ một tiếng, dời đi ánh mắt:



“Là anh không nỡ mới đúng!”



Ánh mắt hắn hơi rũ xuống, hơi hơi cong môi đáp:



“Quả thật là anh không nỡ.”



Giọng nói trầm trầm ấm áp đánh vào lòng Tô San, cô dứt khoát nhắm mắt mặc kệ hắn.



Rõ ràng còn có một đoạn bị kẹt xe, nhưng không hiểu sao về tới nhà thấy nhanh hơn bình thường. Đến lúc xe dừng lại, Tô San nhìn nhìn khu nhà quen thuộc, ngẩn người, lúc này mới chậm rãi tháo dây an toàn.



“Sau này em nhớ ăn nhiều cơm hơn một chút, tiền không thể quan trọng bằng thân thể, em đã rất gầy rồi.”



Động tác của Tô San hơi dừng lại, quay đầu qua, thấy Tạ Duyên chăm chú nhìn mình, trong mắt còn có sự quan tâm, cô chớp chớp mắt suy nghĩ gì đó, hít sâu một hơi, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:



“Anh lại gần đây, em nói cho anh một bí mật.”



Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như thật sự có chuyện quan trọng không muốn cho người khác biết, mày Tạ Duyên hơi nhíu lại, hơi hơi ghé người qua:



“Cái gì?”



Nhìn khuôn mặt của hắn gần trong gang tấc, Tô San nuốt khan, đột nhiên nhanh như chớp hôn một cái trên má hắn!



Hơi ấm đọng lại trên má còn chưa tan đi, Tạ Duyên sững sờ ở đó không có động tĩnh gì.



“Em vào đây, anh nhớ lái xe cẩn thận!”



Tô San đỏ mặt, lập tức muốn đẩy mở cửa xe, nhưng cửa còn chưa kịp đẩy ra, thì cả người đã bị đè lại trên ghế.



“Bí mật của em anh rất thích.”



Tạ Duyên nắm chặt lấy bàn tay của cô, trong mắt sâu thẳm như muốn hút người ta vào trong đó, giọng nói khàn khàn:



“Nhưng giờ anh phải nói cho em một bí mật lớn hơn.”



---Hết Chương 49---



*Chú thích của editor:  Trong truyện có đề cập tới thời điểm này là mùng 8 tháng Chạp, theo phong tục cổ truyền của Trung Hoa thì ngày này là ngày khởi đầu cho việc chuẩn bị đón Tết âm lịch.)