Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 61 : Trả thù

Ngày đăng: 13:55 18/04/20


"Nghe nói trong bộ phim này, Tạ Duyên còn dành cho cô nụ hôn màn ảnh đầu tiên, sau đó hai người còn hợp tác với nhau đóng một bộ phim truyền hình, vậy quan hệ của cô và Tạ Duyên có phải là rất thân thiết không?"



Ánh đèn flash chớp nháy tứ phía, Tô San đã cảm thấy cơ thể của mình đông cứng vì lạnh, nhưng vẫn mỉm cười cầm microphone nói:



"Tạ lão sư là một tiền bối rất tốt, chúng tôi hợp tác với nhau rất vui vẻ."



Đây đều là kiểu trả lời tiêu chuẩn không có kẽ hở, nữ MC cũng không hy vọng cô có thể nói được chuyện gì thú vị, nên cũng buông tha cô, sau đó phỏng vấn Vương Trừng. Khi MC hỏi hắn có quan hệ tốt nhất với ai trong đoàn phim, thì hắn cũng mỉm cười:



"Mọi người đều là tiền bối tốt của tôi, chúng tôi hợp tác rất vui vẻ."



Tô San: "...."



Cô hơi liếc mắt nhìn, Lý Hách ở bên cạnh hắn vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười.



"Mọi người không hổ là cùng một đoàn phim, chỉ có đạo diễn Hoàng là thành thật nhất!"



Nam MC cười cười, sau đó đưa tay hướng về phía thảm đỏ:



"Được rồi, trời lạnh như vậy, mời mọi người đi vào trong, chúc cho bộ phim đột phát phòng vé nhé!"



Tà váy của cô rất dài, Tô San chỉ có thể vừa đi lấy tay kéo kéo, nhưng khi kéo, thì thấy làn váy giống như bị kẹt ở đâu, kéo không được, cô quay đầu lại thì vừa thấy chân đi giày cao gót của Phạm Mộng vừa rời khỏi làn váy của cô.



"Cô cứ đi lên đi, tôi sẽ kéo giúp cô."



Vương Trừng thấy cô vẫn đang kéo tà váy, không nhịn được đi ra đằng sau cô giúp cô nâng làn váy.



Do phía sau vẫn còn người đi tới, cho nên tụi cô không thể dừng lại quá lâu, Tô San nhìn theo Phạm Mộng hiện đã đi lên trước, không nói gì, cũng đi lên.



Bộ lễ phục này của cô là váy cúp ngực, may là lúc nãy cô tiện tay kéo kéo làn váy mới để ý, nếu mà cô cứ như vậy tiến lên phía trước thì váy sẽ tụt xuống. Muốn để cô bị lộ hàng trước bao nhiêu máy quay, máy chụp hình như vậy, không biết là Phạm Mộng đã hận cô tới mức nào rồi a!



Khi vào trong hội trường, vị trí của mọi người trong đoàn phim là gần nhau, một nhân viên lễ tân dẫn đường tụi cô tới ghế ngồi. Lúc này toàn bộ hội trường cũng đã ngồi đầy người, trong này hơi tối, hiện tại trên sân khấu vẫn chưa có động tĩnh gì, do vẫn chưa tới giờ.



Cô ngồi cạnh Vương Trừng, Lý Hách thì ngồi phía bên kia đột nhiên ló đầu ra nhìn cô nói:



"Cô nói xem, Tạ Duyên cũng thật là..., ham quay phim quá giờ cả lễ trao giải cũng không tới, ít nhất thì cũng phải về nhìn bạn gái của cậu ta một cái a."



Vương Trừng ngồi giữa hai người cũng mỉm cười xen vào:



"Nói không chừng anh ấy ở bên Châu Phi đã tìm được một cô bạn gái da đen nữa rồi."


"Vì sao anh tạ lại chạy theo con đường ngược hướng chạy trốn như vậy?"



Nói xong, Lý Hách đang lái xe nhíu mày lại, nhanh chóng chuyển động tay lái:



"Cô xem phía sau có ai bám theo không?"



Nghe vậy, Tô San lập tức quay đầu, nhíu mày:



"Không có."



Nói tới đây, Lý Hách không biết nghĩ tới điều gì, Tô San cũng cùng lúc quay đầu lại, hai người nhìn nhau, sắc mặt biến đổi, Tô San lập tức khom người nhảy ra khỏi xe theo ô cửa sổ nhỏ hẹp, cả người lăn mạnh trên mặt đất mấy vòng, ở đằng sau ngay lập tức vang lên một tiếng nổ kịch liệt vang vọng, một luồng khí nóng theo áp lực của vụ nổ đánh tới khiến đầu của Tô San hơi choáng váng.



Cũng không biết đạo diễn hô "Cắt!" từ khi nào. Đến lúc Tô San ngồi dậy, cánh tay và cẳng chân đều bị trầy da, trong tai cũng ù ù. Nhìn thấy đằng sau chiếc xe đang cháy hừng hực, phim kiểu thế này cần rất nhiều kinh phí cho đạo cụ, cho nên cần cố gắng không bị NG, thành công ngay từ lần quay đầu tiên. Không biết cảnh này có cần làm lại không, Tô San đứng dậy tìm đạo diễn.



Tiểu Chu lập tức chạy qua xem cô có bị thương chỗ nào không. Dù sao quần áo trên người cô cũng bị nhàu nát hết cả, vài chỗ bị rách, còn ôm lấy một bên cánh tay, nhìn là biết có chuyện. Đến khi Tô San nói không sao, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.



Trên đường, toàn bộ nhân viên đoàn đang tập trung dùng bình cứu hỏa để dập lửa. Do chỗ này khá hẻo lánh, cũng ít có xe đi qua, lửa cũng không lan rộng nhiều.



Đạo diễn đang ngồi sau máy theo dõi, còn có vài người đang đứng xung quanh. Ông ấy đang ngẩng đầu nói gì đó với một người đàn ông đội mũ đen đứng bên cạnh, Lý Hách cũng đang ở đó nói chuyện, thấy Tô San qua đây lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.



"Đạo diễn, cảnh này còn cần quay lại hay không?"



Cô tới phía máy theo dõi muốn xem lại cảnh lúc nãy mình đóng thế nào.



Thấy cô xuất hiện, đạo diễn sửng sốt, sau đó cười nói:



"Một lần đã thành công rồi."



Nghe vậy, Tô San lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng sợ sẽ phải quay thêm một lần nữa, cảnh nguy hiểm như vậy, nếu không cẩn thận một chút thì sẽ bị thương.



"Tôi có thể xem lại một lần nữa không? Tôi sợ lúc nhảy ra chưa đúng chỗ."



Tô San nói, tiến lên gần máy theo dõi muốn nhìn.



Nghe vậy, đạo diễn đang tính nói gì, người đàn ông đội một chiếc mũ đen bên cạnh bỗng nhiên trầm giọng nói:



"Vậy là em còn muốn làm thêm một lần nữa?"



---Hết Chương 61---