Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày
Chương 89 : Kịch bản mới
Ngày đăng: 13:56 18/04/20
“Cả ba và mẹ anh đều rất thích em, giờ phải làm sao đây?”
Hai người nhìn vào mắt nhau, Tô San hơi mím môi, trừng mắt, lấy tay đẩy đẩy bờ vai của hắn:
“Anh…anh đừng tưởng rằng em không biết anh đang tính nói gì.”
Tạ Duyên rất thích nói mấy câu mờ ám kiểu như vậy, trước kia cô không hiểu lắm, giờ thì chắc chắn hiểu rồi.
“Vậy em cảm thấy anh đang tính nói gì?”
Tạ Duyên hơi nhướng mày, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn cô.
Tô San mím môi không nói. Hiện giờ cô phát hiện ra rằng Tạ Duyên càng ngày càng xấu tính, còn biết cách đùa giỡn chọc ghẹo cô nữa.
“Lái xe.”
Nhìn thấy đã chuyển sang đèn xanh, cô lập tức đẩy vai hắn nhắc nhở.
Lúc này mấy chiếc xe đằng sau cũng bắt đầu bấm còi, Tạ Duyên cười cười hôn lên má cô một cái, sau đó mới ngồi lại ghế lái dẫm chân ga.
Tô San liếc nhìn hắn, sau đó lại nhắm mắt dựa vào ghế tiếp tục nghỉ ngơi. Hôm qua cô quá mệt mỏi, hiện giờ cô chỉ mong sao mình có thể ngủ liền một mạch một ngày một đêm.
Đến lúc tới sân bay cô mới hơi tỉnh táo lại. Hiện giờ dòng người qua lại trước sân bay cũng rất nhiều. Tô San day day trán, sau đó ngồi thẳng dậy chuẩn bị đẩy mở cửa xe để đi xuống, không biết nghĩ tới điều gì, lại quay đầu lại nhìn người nào đó ngồi bên cạnh.
Có điều nam chính cũng không hận cô, mà anh ta về tìm lại đoạn ghi âm do ba mình ghi lại lúc trước, hóa ra năm đó ba của nữ chính đúng là có tham ô, ba của nam chính cũng vì muốn được thăng tiến nên mới đi tố cáo, anh ta không trách nữ chính, chỉ hy vọng nữ chính có thể buông bỏ hết thù hận.
Nhưng nữ chính vẫn không thể buông tha được. Cô hoàn toàn không tiếp nhận nổi chuyện ba của cô thật sự tham ô. Mặc dù nam chính cố gắng níu kéo nhưng cô vẫn kiên quyết đưa mẹ của cô chuyển đi nơi khác sinh sống. Mẹ của nam chính mặc dù bị tai nạn nhưng sau khi phẫu thuật thì cũng dần bình phục, ba của nam chính cũng được trả lại trong sạch. Rất nhiều năm sau, nam chính và nữ chính gặp lại nhau, lúc đó nam chính đã lập gia đình rồi, còn nữ chính thì vẫn cô độc một mình.
Đây là một câu chuyện khá nặng nề. Sự thù hận có thể phá hủy rất nhiều thứ. Nam chính là người lâm vào bể tình trước lại là người dễ dàng buông bỏ mọi chuyện, còn nữ chính là người luôn miệng nói không yêu thì lại là người đến cuối cùng vẫn nhớ mãi không quên.
Đạo diễn của bộ phim này cũng là một đạo diễn rất có tiếng tăm, không biết Hạ Hoa bằng cách nào mà có được kịch bản phim này, nhớ tới cô cũng có một số việc khác muốn hỏi nên quyết định gọi điện thoại cho Hạ Hoa.
Điện thoại vang lên vài hồi thì thông, có lẽ người ở đầu dây bên kia vẫn chưa ngủ, bắt máy xong ngay lập tức lên tiếng:
“Sao, hôm nay gặp ba mẹ của Tạ Duyên phải không?”
Tô San ngồi tựa lưng vào đầu giường, một tay day day trán, do nhìn vào máy tính quá lâu nên hơi hoa mắt:
“Cũng tạm ổn. Đúng rồi, tôi có đọc qua mấy kịch bản mà anh gửi cho tôi, tôi cảm thấy bộ phim báo thù “Tội đồ” kia không tệ, nhưng kiểu phim như thế này sao anh tìm được hay vậy?”
Đây cũng là điều Tô San cảm thấy khó hiểu nhất, kiểu phim của đạo diễn nổi tiếng như vậy chắc chắn là phải tìm diễn viên tầm cỡ ảnh hậu mới phải, không lẽ Hạ Hoa cũng quen thân với đạo diễn?
Nghe cô hỏi vậy, Hạ Hoa ở đầu dây bên kia cũng chậm rãi trả lời:
“Vị đạo diễn Từ này tự tìm tới cửa. Bởi vì bộ phim này, ông ấy dự tính toàn bộ diễn viên sẽ chỉ chọn người mới mà thôi, hơn nữa hình như do đạo diễn Lê cũng có đề cử cô, vì vậy mới gửi kịch bản mời cô đóng. Mặc dù vậy thì vẫn phải tới thử vai, chỉ cần biểu hiện của cô không quá tệ thì chắc chắn được.”