Anh Hùng Bắc Cương

Chương 10 : Bể Khổ Vô Bờ, -hồi Đầu Thị Ngạn

Ngày đăng: 12:12 18/04/20


Bể khổ vô bờ, -Hồi đầu thị ngạn. - -



Lê Ba đánh một quyền vào giữa đầu bà. Binh một tiếng. Cao Huyền-Nga bị bật tung ra xa, sọ vỡ óc tung toé..



Nhà sư trẻ nổi giận phóng vào người y ba chỉ liền. Phụp, phụp, phụp. Ngực, đầu y thủng ba lỗ. Y quằn quại mấy cái, rồi ngã xuống.



Nhà sư trẻ ôm lấy Cao Huyền-Nga gọi lớn:



- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ cứu được con, thì mẹ lại chết.



Thanh-Mai, Tự-Mai chạy đến bên nhà sư gọi:



- Anh Thông-Mai đấy ư? Bấy lâu nay anh ở đâu?



Nhà sư trẻ mở mặt nạ ra, mọi người ồ lên kinh ngạc. Ông chính là một tiểu hoà thượng pháp danh Huệ-Trung của chùa Sơn-tĩnh. Huệ-Trung đến trước Tự-An quỳ gối lạy bốn lạy:



- Xin bố tha tội cho đứa con bất hiếu này.



Sùng-Văn kinh ngạc vô cùng. Vì cách đây bẩy năm, có thiếu niên lên chùa Sơn-tĩnh xin thọ giới đi tu. Nguyên-Hạnh không biết lý lịch thiếu niên, nên không chịu thu nhận làm đệ tử. Thiếu niên hết sức cầu khẩn, đại sư Sùng-Văn, viện trưởng viện Hoằng-Pháp mủi lòng thu làm đệ tử, cho thọ giới sa di, pháp danh Huệ-Trung.



Vì không rõ lý lịch thiếu niên, nên chùa Tiêu-sơn chỉ dạy cho Huệ-Trung kinh kệ, mà không dạy võ công. Huệ-Trung rất chăm chỉ, cần cù học kinh điển. Chàng nói với sư phụ Sùng-Văn:



- Sư phụ! Mẫu thân đệ tử mới qua đời. Trong lòng đệ tử không tin người đã khuất. Vì vậy đệ tử xin thọ giới với lời nguyện Đệ tử tu đến khi nào gặp mẫu thân. Dù gặp trên dương thế, dù gặp ở thế giới Cực-lạc.



Bảo-Hoà đến trước Thông-Mai, nàng nói trong nước mắt:



- Anh! Anh chính là Thông-Mai ư?



Thông-Mai gật đầu:



- Anh đã nguyện với bản sư, chỉ tu đến khi nào... khi nào gặp mẫu thân. Kể từ nay anh không còn làm hoà thượng nữa. Bảo-Hoà chẳng nên khổ tâm.



Có tiếng hú rùng rợn, lảnh lót, mọi người nhìn lại, thì ra thuốc hết hiệu nghiệm, Vũ Nhất-Trụ nhảy lên, hét be be vì đau đớn. Hồng-Sơn đại phu lại phóng đến người y một viên thuốc. Nhưng lần này vô hiệu. Y vẫn đau đớn rên la:



- Đại-phu... cho thêm vài viên nữa.



Hồng-Sơn đại phu phóng liền một lúc bốn viên Ma-túy hoàn vào người y, nhưng y vẫn la hét nhảy lên choi choi.



Minh-Không đại sư thở dài:



- Dường như Ma-túy hoàn chỉ có hiệu lực đến viên thứ năm. Đại phu, có cách nào không?



Hồng-Sơn đại phu lắc đầu:



- Ma-túy hoàn của tại hạ, phóng vào người thường một viên có thể làm cho tê hẳn đi, mê trong vòng một ngày một đêm. Nhưng đối với những vị công lực cao như Nhật-Hồ lão nhân cùng các vị trưởng lão, tại hạ đã xử dụng đến năm viên. Bây giờ cơ thể quen với thuốc, thành ra vô dụng mất rồi.



Minh-Không đại sư hỏi Thiệu-Thái:



- Thân giáo chủ. Hồng-thiết công của giáo chủ có thể trị cho Đàm quốc cữu không?



Thiệu-Thái kính cẩn chắp tay:



- Bạch đại sư, Hồng-thiết thần công có thể giải được Chu-sa Nhật-Hồ độc chưởng mà thôi. Còn trường hợp Nhật-Hồ giáo chủ cùng các trưởng lão Vũ, Đỗ, Nguyễn là do các vị dùng độc chưởng đánh người, rồi bị đẩy ngược trở lại. Vụ này tiểu bối nghi Hồng-thiết thần công cũng vô ích.



Chàng chỉ Đỗ Xích-Thập:



- Hồi sáng, Đỗ trưởng lão dùng độc chưởng đấu với Côi-sơn đại hiệp, bị người đẩy chất độc trở lại cơ thể. Nhật-Hồ lão nhân đã dùng Hồng-thiết thần công cứu trị. Không những Đỗ trưởng lão không khỏi, mà bệnh càng nặng thêm ra.



Hồng-Sơn đại phu lo lắng:



- Lát nữa đây cả bốn thầy trò Nhật-Hồ cùng tái phát. Họ hoá điên, hoá khùng, ai sẽ kiềm chế họ cho được?



Đại phu hỏi Trần Tự-An:



- Trần huynh! Trần huynh phát minh ra phương pháp dĩ độc trị độc dùng thần công đẩy chất độc về người đánh mình. Vậy Trần huynh có cách nào trị cho họ không?



Tự-An cười lớn:



- Minh-Không đại sư là Bồ-tát đắc đạo, dù kẻ ác đến đâu, người cũng muốn cứu chúng. Đại phu làm thầy thuốc, dù người ta tróc thịt, trầy da, đại phu cũng thương xót. Song đối với đệ lại khác. Kẻ kia dùng trăm thứ độc luyện công, gieo tang tóc khắp Đại-Việt. Mấy chục năm qua, có hàng trăm vạn người chết vì họ. Tại hạ muốn băm vằm họ ra làm nghìn mảnh, xác quẳng xuống trộn với phân mới hả dạ! Tại sao lại phải cứu họ? Nếu như hồi nãy, công lực tại hạ kém, e giờ này tại hạ sẽ đau đớn đến phải kêu cha gọi mẹ, rồi cúi đầu lậy mấy con quỷ này để cầu thuốc giải, liệu chúng có tội nghiệp tại hạ không?



Ông hướng vào Thuận-Thiên hoàng-đế:



- Hoàng-đế bệ hạ. Bệ hạ làm đấng minh quân, nhân từ hơn Nghiêu, Thuấn, không kém gì vua Hùng, vua An-Dương. Bệ hạ ban chỉ đại xá cho bọn ma đầu này, đấy thuộc quyền của bệ hạ. Lạc-long giáo chủ xoá bỏ mọi hận thù, Trần mỗ cũng ứng lời giáo chủ đại xá cho Đặng Trường. Đại xá không có nghĩa phải ra tay cứu bọn ma đầu.



Quần hùng nghe Tự-An nói, nhiều người khoan khoái trong lòng. Họ vỗ tay hoan hô.



Tự-An tiếp:



- Tại hạ xin đề nghị với Lạc-long giáo, hãy trói thầy trò Nhật-Hồ lại ngay, bằng không lát nữa chúng nổi cơn điên lên, bấy giờ anh em tại hạ đành giết chúng như giết con chó điên vậy.



Đỗ Xích-Thập đang ngồi vận công, nghe Tự-An nói, y vọt người dậy, phát một chưởng hướng vào ông. Trong chưởng có mùi hôi tanh nồng nặc. Tự-An vận khí chống độc, rồi phát chiêu Nam-phong ngộ sơn chống trả. Ông đẩy chưởng cửa y vào người Vũ Nhất-Trụ.



Vũ Nhất-Trụ kinh hãi, phát chưởng đỡ. Ầm một tiếng, cả y lẫn Xích-Thập lảo đảo lùi lại.



Nguyễn Chí đang ngồi vận công, y đứng dậy phát chưởng đánh Tự-An. Tự-An lại đẩy chưởng của y về phía Xích-Thập. Xích-Thập vừa phát chưởng, chân khí gần kiệt. Y lùi lại một bước núp sau Nhật-Hồ lão nhân. Nhật-Hồ đứng dậy phát một chiêu, hoá giải kình phong của Nguyễn Chí.



Tự-An cười nhạt:



- Tên bán nước Xích-Thập kia. Mi đã bị trúng độc, mà còn xử dụng võ công, chẳng khác gì tự tử. Xưa nay mi phóng độc vào người ta, rồi bắt người ta quỳ lạy quen rồi. Bây giờ mi hãy quỳ xuống lạy ta tám lạy. Kêu đủ một trăm tiếng Con cắn cỏ con lạy ông. Xin ông cứu cho cái mạng kiến ruồi của con. Ta sẽ cứu mệnh chó má của mi.



Tự-An nói xong câu đó quần hùng đều bật cười. Ai cũng tưởng ông nói thế, ắt Xích-Thập sẽ nổi cơn điên phóng chưởng giết ông. Nào ngờ y bò đến trước ông, rập đầu binh binh đủ tám lần:



- Con cắn có lạy ông... xin... ông tha cho cái mạng chó má này.



Nguyễn Chí, Vũ Nhất-Trụ tỏ vẻ khinh bỉ:



- Đồ hèn hạ.



Vũ-nhất-Trụ phóng một chưởng hướng đầu Xích-Thập. Xích-Thập vung tay đỡ. Binh một tiếng, cả hai bật lui lại.



Đến đó Nhất-Trụ, Nguyển-Chí, Xích-Thập đồng kêu thét lên, rồi nhảy chồm chồm. Ba người lên cơn điên phóng chưởng đánh lẫn nhau. Các cao nhân cùng rời khỏi đài, tránh độc chưởng.




- Công chúa điện hạ. Lão phu bị giam trong hầm hai mươi năm, được công chúa giải thoát. Thế mà lão phu không hề biết ơn công chúa. Thì ra trong người lão phu đầy ma tính, quỷ tính, đâu còn biết gì nữa?



Lão nhìn Thiệu-Thái:



- Lão phu thành ma, thành quỷ mà không biết, lại cho anh hùng thiên hạ là đồ trộm cướp, ác độc, cần tru diệt. Hôm nay được Thế-tử dồn Thiền-công vào cơ thể, ma tính bị Phật tính đẩy khỏi người, mới tự biết mình. Tuy vậy, lão phu tội quá nhiều, chỉ có cái chết mới chuộc được tội lỗi.



Y cào hai tay vào mặt, máu me chảy ra kinh khiếp.



Y nhìn Tự-An:



- Côi-Sơn đại hiệp. Lão khẩn cầu đại hiệp giết lão càng mau càng tốt, để lương tâm khỏi bị dày vò cấu xé.



- Cái đó không khó!



Tự-An dơ tay lên phóng chưởng xuống. Vạn người như một đều nói thầm:



- Rồi đời tên ma đầu.



Nhật-Hồ lão nhân nhắm mắt chờ chết. Thình lình bóng vàng thấp thoáng. Một người mặc cà sa từ đâu, nhảy vào giữa vòng vây. Người này vòng tay một cái, Tự-An, Thiệu-Thái, Mỹ-Linh, Hồng-Sơn đại phu đều bị đẩy lui.



Tất cả cao nhân đều đứng nhổm dậy, la hoảng lên. Họ trố mắt nhìn xem ai, mà chỉ một chiêu đẩy lui được bốn đại cao thủ một lúc. Khi định thần lại, họ thấy đó là một nhà sư mập tròn, mặt đẹp vô cùng, miệng cười toe toét, lưng đeo túi vải lớn.



Quảng trường vang lên tiếng niệm:



- Nam-mô A-di-đà Phật.



- Nam-mô Di-Lặc tôn Phật.



- Nam-mô Bố-Đại Bồ-tát.



Sự xuất hiện của Bố-Đại hoà thượng, làm quảng trường đang đầy sát khí, bỗng nhiên đổi hẳn thành một bầu không khí hiền hoà, vui vẻ. Người người đều quỳ gối hướng ngài tụng kinh A-di-đà, trong đó có cả Minh-Không, Huệ-Sinh, Thuận-Thiên hoàng-đế.



Thời bầy giờ Tịnh-độ-tông trong Phật-giáo tuy không thịnh bằng Thiền-tông. Nhưng hầu hết quần chúng đều theo tông phái này. Hằng ngày, họ ăn hiền, ở lành, làm điều phúc đức, sáng tối tụng kinh A-di-đà, với niềm ước mong lúc lâm chúng được ngài đón về thế giới Tịnh-độ. Khắp một giải Hoa-Nam, Đại-Việt, Đại-lý, Chiêm-thành, Chân-lạp, Xiêm-la, Lão-qua đều nghe Phật A-di-đà phân thân giáng thế thành Bố-đại hoà thượng. Nay được thấy ngài, ai không mừng?



Khắp quảng trường vang lên tiếng tụng kinh. Người ta nói với nhau:



- Không ngờ đi lễ Bắc-bình vương, lại được thấy Phật A-di-đà, thực đại phúc.



Bố-Đại đến trước bàn thờ, chắp tay vái bốn vái, rồi ngài bưng mâm hoa quả xuống. Không biết ngài phất tay thế nào, mà một quả na lớn, chín thơm, tung đến trước Mỹ-Linh:



- Con nhí ăn đi! Ngon lắm.



Mỹ-Linh bắt lấy trái na, chắp tay tạ ơn:



- Nam-mô A-di-đà Phật.



Bố-Đại búng tay một cái, quả chuối tiêu chín trứng quốc, bay đến trước mặt Thiệu-Thái:



- Con lợn, ăn đi! Thơm đáo để.



Thiệu-Thái lạy tạ:



- Nam-mô Bố-Đại Bồ-tát.



Ngài xuống đài, đến chỗ trẻ con đứng xem. Chúng thấy ngài, lập tức bu lại xung quanh chắp tay, mắt hau háu nhìn. Ngài chĩa ngón tay vào mâm hoa quả. Từng trái một bay vọt lên, rơi trúng tay từng đứa một. Chia hết mâm trái cây, ngài vẫy Mỹ-Linh:



- Con nhí, bưng xôi, trái cây xuống đây.



Mỹ-Linh, Thiệu-Thái dạ một tiếng, bưng mâm trái cây, cùng xôi xuống. Bố-Đại tiếp tục chia cho đám trẻ con. Một lát, trên bàn thờ chỉ còn lại gà, lợn, rượu. Ngài lên đài hướng vào Minh-Không thiền sư:



- Này, lão hoà thượng kia! Ta đem Nhật-Hồ lão nhân đi đây!



Bố-Đại hoà thượng cười toe toét. Ngài nắm tay Nhật-Hồ lão nhân:



- Bể khổ không bờ. Quay đầu thấy bến. Lão nhân giết người không sao kể siết. Nhưng khi đã xám hối, tội lỗi cũng trôi theo.



Ngài nhìn Thiệu-Thái:



- Con lợn! Khá lắm.



Thấy Nhất-Trụ đang nhảy nhót la hét, ngài tiến đến bên vỗ vào lưng y một cái. Cơn đau hết. Y quỳ xuống niệm:



- Nam-mô A-di-đà Phật.



Nhật-Hồ, Nhất-Trụ đều quỳ gối:



- Bồ-tát! Đệ tử nguyện quy y theo Phật. Mong Bồ-tát độ cho.



Bố-Đại vuốt tay trên đầu, trên mặt hai thầy trò Nhật-Hồ. Bao nhiêu râu tóc biến mất. Ngài cười:



- Nào là giáo chủ! Nào là trưởng lão! Nào là quốc trượng, chẳng qua một giấc mộng ảo. Hai người đi theo ta, ăn trái cây, uống nước suối, có phải sướng không?



Bố-Đại hướng vào quần chúng thuyết pháp. Ai cũng tưởng ngài giảng những điều cao xa, không ngờ ngài giảng những kiến thức phổ thông: Ăn hiền ở lành, giữ ngũ giới. Các bậc thức giả đều thất vọng. Họ nghĩ:



- Trời ơi, Phật Di-Lặc chỉ dạy có vậy sao?



Ngài Bố-Đại nói lớn:



- Các người cho rằng muốn thành Phật khó lắm phải không? Dễ mà. Ai cũng có thể thành Phật. Các người tưởng học giỏi thông kinh điển sẽ thành Phật ư? Sai lầm lắm. Ai trong các người cũng có Phật tính. Chỉ cần bỏ vọng tâm, Phật-tính lớn ra, ma tính rời khỏi liền.



Ngài ngừng lại:



- Muốn phục cái tâm, phải đi từng bước.



Ngài hướng vào Bảo-Hòa:



- Tiểu quận chúa. Người đã vẽ mười bức tranh Mục ngưu phải không? Hãy in ra thực nhiều, giảng kỹ, để chúng sinh ai cũng biết.



Bố-Đại thấy gần như tất cả quảng trường đều quỳ gối niệm kinh A-di-đà. Ngài cũng niệm theo. Thấp thoáng một cái, ngài với Nhật-Hồ, Nhất-Trụ biến mất khỏi lễ đài.