Anh Hùng Hảo Hán [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 1 : Đường hoa

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


“Cho dù tới tận chân trời góc biển, ta cũng nhất định phải tìm cho được Đường Phương”.



Tiêu Thu Thủy đứng nhìn khách điếm bàn ghế ngổn ngang, không một bóng người, lặng lẽ hạ lời thề.



Hắn đang định rời khỏi khách điếm thì đột nhiên phát hiện ra một chuyện.



Trên mấy cái ghế, trên mấy chiếc bàn, thậm chí trên cả tường, có cắm rất nhiều mũi kim nhỏ như lông trâu.



Một con kiến bò qua, nó vừa tới cách một mũi châm còn nhỏ hơn kim thêu khoảng ba thước thì bỗng rơi xuống khỏi vách tường, đã chết.



Số ám khí này có độc, hơn nữa còn là kịch độc.



Càng đặc thù hơn là, số ám khí này bắn vào đâu liền mang cùng màu với sự vật ở chỗ đó, bắn lên bàn liền gống như một vết ố mờ trên bàn, nếu không phải có người tinh tế như Tiêu Thu Thủy cẩn thận quan sát thì căn bản không thể nhận ra được.



Loại ám khí này không ngờ lại giống như một vài loài động vật biết tự đổi màu vậy.



Ám khí tinh xảo như thế, ám khí kịch độc như thế.



Kết luận đại khái chỉ có một:



... Người của Đường môn đã tới!



Nhưng ám khí của Đường Phương không có độc, điểm ấy Tiêu Thu Thủy hiểu rõ hơn ai hết.



Sau đó Tiêu Thu Thủy lại trông thấy một đóa ám khí khác.



Thật sự là một “đóa” ám khí, bởi vì ám khí là một đóa hoa.



Hoa sắt.



Đóa hoa này được chế bằng sắt, đẹp rực rỡ. Hoa mang năm cánh, mở xòe ra, ở trung tâm chứa nhụy, trong nhụy lại có năm cánh chưa mở, lung linh tinh xảo, nhưng lại khiến cho người ta trông thấy mà phải giật mình chấn động.



Bông “hoa” đó cắm ở trên tường. Tường là tường cũ.



Trong tường có rất nhiều khe nứt, trong phạm vi mười thước quanh chỗ đóa “hoa” cắm vào tường, bên trong khe nứt trên tường, có hai con rết, một đàn kiến, một con chuột, tất cả đều đã chết.



Nhất là con chuột, chẳng những mất mạng mà lông còn rụng trụi lủi.



Tiêu Thu Thủy từ “ngõ cụt” tới đây chỉ mất có chốc lát, không ngờ... Càng đáng sợ hơn là hang của con chuột nằm cách chỗ bông hoa bảy thước, nó vốn chưa hề đụng chạm gì tới đóa hóa đó.



Tiêu Thu Thủy bất giác cảm thấy rùng mình sởn gai ốc. Loại ám khí này hắn chỉ từng nghe nhắc đến, ngay cả cha hắn, Tiêu Tây Lâu đứng vào một trong Bảy đại danh kiếm cũng chỉ từng nghe qua mà thôi.



Những người từng thấy nó đều đã chết.



Loại “hoa” này có một cái tên.



Cái tên đó là “Đường hoa”.



Đường hoa không phải là người, mà là ám khí.



... Chắc chắn là đã có cao thủ Đường môn đi qua đây!



... Trong khách điếm này nhất định là đã có giao đấu, hơn nữa rút lui còn vô cùng vội vã, đến cả ám khí quan trong như vậy của Đường môn mà cũng không mang đi.



“Đường hoa” là một trong ba ám khí tuyệt môn của Đường môn. Ngay cả Tử mẫu ly hồn phiêu cũng chỉ có thể tính là thủ pháp ám khí độc môn, không phải ám khí kỳ môn hay tuyệt môn.



Nếu không phải rút lui quá gấp lút, người của Đường môn sao có thể để ám khí quan trong như thế ở lại đây?



Đường môn giỏi chế ám khí, ba trăm năm nay, các môn các phái, tam sơn ngũ nhạc khắp thiên hạ, vẫn không hề có ai dám mô phỏng lại, cũng không ai có thể mô phỏng nổi.



... Nhưng Đường Phương đâu? Rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đường Phương đã đi đâu rồi?!



.................................



Kỳ thức sau khi Tiêu Thu Thủy vừa mới tiến vào Hoan Nhạc sạn không lâu, quay ngược trở ra truy đuổi Chung Vô Ly, Tằng Sâm liền lập tức quỳ xuống, run rẩy nói:



- Bẩm báo... Tiểu nhân bẩm báo... Hỏa vương, tiểu nhân là bị Tiêu Thu Thủy.... uy hiếp, nên mới...



Tổ Kim Điện lạnh lùng hỏi:



- Không phải các ngươi được sai đi ám sát Mộ Dung Anh sao, Khang đà chủ đâu?



Tằng Sâm sắc mặt trắng bệch, thân thể cũng run lên bần bật, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi vị Hỏa vương này:



- Khang đà chủ chạy trốn rồi. Hà Sư, Khang Đình, hai vị phán quan An, Thiết... Đều đã bị Tiêu Thu Thủy giết chết...



Nghe được những lời này, ngay cả Đường Phương đang bị phong bế huyệt đạo cũng chấn động... Làm sao Tiêu Thu Thủy có được thần công như vậy, chẳng lẽ là đã có kỳ ngộ gì?



Đôi lông mày như lửa thiêu của Hỏa vương nhướng lên:



- Mấy người các ngươi, có cả phân đà chủ, mà cũng không địch nổi một tên Tiêu Thu Thủy cỏn con?... Cao Trung đâu?


Hỏa vương đã không còn ở trước cửa.



Hắn đã chạy rồi?



Lâm công tử y phục bị cháy, thần thái cũng không còn ung dung như trước, người tinh mắt có thể thấy hắn đã bị thương khá nhiều, nhưng hắn vẫn chậm rãi thu hồi thanh kiếm vừa sử ra đao pháp kia.



Trên kiếm có máu.



Trên đường cũng có máu.



Một dãy máu kéo dài về phía Tây.



Một đao này vẫn không giết được Hỏa vương.



Nhưng hỏa vương đã bị thương, Lâm công tử cũng đã bị thương.



Hơn nữa hiển nhiên là Lâm công tử cũng bị thương không nhẹ. Đám Tả Thường Sinh thấy Hỏa vương chạy trốn cũng cùng tên “chưởng quỹ” liều mạng phá vây, chạy ra ngoài!



Lâm công tử lại không ngăn cản.



Một luồng chân khí của hắn đã bị ngọn lửa hừng hực tiêu hủy, hắn cần phải lập tức điều tức khôi phục.



Hắn có thể xác định, một đao của hắn đã khiến Hỏa vương bị thương còn nặng hơn hắn. Nhưng hắn lại cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào, Hỏa vương giao đấu với hắn, kỳ thực có thể nói là bị hắn và Đường Phì giáp công, Hỏa vương mới phải chịu thiệt.



Đường Phì cũng thầm cảm thấy kinh sợ, ám khí Đường hoa của nàng vậy mà cũng không thể thành công.



Một Hỏa vương của Quyền Lực bang đã như vậy rồi, vậy trên đó nữa, công tử Liễu Ngũ, Triệu Sư Dung cùng Quân lâm Thiên hạ Lý Trầm Chu sẽ còn đến bực nào!



- Làm sao mọi người biết chúng tôi ở trong này?



Tay Tả Khâu Siêu Nhiên đã bị thương, nhưng hắn vẫn không quên hỏi câu này, bởi vì lúc đó bọn hắn bị phong bế huyệt đạo, ngoài ra còn bị cải trang thành “người” mà sợ rằng đến chính mình nhìn thấy cũng không nhận ra.



- Nhà họ Đường chúng tôi có phương thức liên lạc đặc thù.



Đường Phì giải thích, nàng ta tuy béo ục ịch nhưng không hề ngu ngốc:



- Tôi vừa bước vào đã thấy Phương tỷ đang nháy mắt, theo số lần nháy mắt biết được kẻ bên cạnh khó đối phó, cho nên bọn tôi mới đột ngột ra tay, tránh để liên lụy tới mọi người.



Trong nhà họ Đường, Đường Phương tuy trẻ tuổi nhưng là trực hệ của Đường Nghiêu Thuấn, vai vế cực cao, ngay cả Đường Phì cũng phải gọi là “chị”, mà vốn Đường Phì cũng rất yêu quý Đường Phương.



Đường Phương, nói một câu, vội vàng nói một câu, khiến cho Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố đều vui mừng đến nhảy dựng cả lên.



- Tiêu Thu Thủy vẫn chưa chết, hắn vừa đi qua đây, không nhận ra chúng tôi.



Thiết Tinh Nguyệt nhảy chồm chồm:



- Hắn chưa chết! Tốt quá! Tên nhóc con này! Bây giờ hắn đang ở đâu?



Khâu Nam Cố cũng hỏi:



- Bây giờ Tiêu đại ca đang ở đâu?



-Hắn đi rồi.



Đường Phương đáp, ánh mắt nàng tỏa sáng.



- Chúng ta đi tìm hắn!



Khâu Nam Cố lập tức quyết định.



- Tới đâu tìm?



Đường Phì hỏi. Nàng muốn xem thử người tên là Tiêu Thu Thủy này tại sao lại có thể khiến mọi người hưng phấn đến vậy.



-Ta cũng muốn gặp hắn.



Lâm công tử khẽ buông một câu, nhắc tới Tiêu Thu Thủy, ánh mắt cũng như nóng lên.



-Hắn sẽ đi đâu?



Tả Khâu Siêu Nhiên nhanh chóng khẳng định:



-Hắn nhất định sẽ về nhà!



Thiết Tinh Nguyệt cùng Khâu Nam Cố gần như đồng thời nói:



-Chúng ta tới phái Hoán Hoa Tứ Xuyên!



Thế nên họ lập tức rời đi.



Do vậy khi Tiêu Thu Thủy trở lại khách điếm, không gặp được Đường Phương, cũng không gặp được mọi người.