Anh Hùng Thời Loạn

Chương 12 : Bán thú dịu dàng

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Thân mình Trình Thanh Lam hóa đá. Một tay nắm lấy chiếc áo khoác màu đen ném dưới đất của cô gái kia bao kín lấy mình.



“Buông súng.” Người thú nhìn cô đang lấy chiếc áo đen quấn lại thân thể càng

khiến đường cong lả lướt hiện rõ hơn, đôi mắt càng trở nên sâu thẳm:

“Tôi không có vũ khí, cũng không có ác ý.” Anh buông tay.



“Anh tới mua hàng?” Trình Thanh Lam nhìn thấy trên tay anh ta cằm một cái hộp, trong đó có mấy viên khoáng thạch lấp lánh.



Người thú gật đầu, hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi có thể biết tên em không?”



Dưới cái nhìn chăm chú nóng bỏng lại hơi say mê của anh ta, mặt Trình Thanh

Lam dần nóng lên. Sao lại thế?Anh ta cũng chỉ là một người thú thôi

mà....



Nhưng một giọng nói khác lại cất lên trong lòng: Nhưng anh ta là người tinh

khiết, trầm ổn nhất trong số tất cả những người đàn ông mà cô từng gặp!

Cô đành nhìn về hướng ngực anh ta, lại bắt gặp cơ bắp màu đồng nơi cổ

anh ta hơi phập phồng, cô nói hơi mất tự nhiên: “Tôi có việc ở đây. Anh

nhanh chóng rời khỏi đây đi.”



Người thú lại tiến lên một bước tới phía nòng súng của cô: “Em có thể.... gọi tôi là A Thành. Em gặp phiền phức à?”



“Tôi đang đợi Diệp lão đại. Anh ta hẹn gặp tôi nói chuyện.” Trình Thanh Lam

thấy anh ta tới gần liền lui lại phía sau một bước nhỏ theo bản năng. Vì thế cô lại thấy anh ta nhẹ nhàng nở nụ cười.



Người thú ở thế giới này là sự tồn tại biến dị hèn mọn. Họ thường bị bắt làm

nô lê và bị loài người khinh bỉ. Thế nhưng một người thú hèn mọn như vậy lại có nụ cười....vô cùng thu hút. Đó là một nụ cười nam tính dịu dàng

và trầm ổn.



“Em đến từ Nam Thành?” Người thú giơ tay nhẹ nhàng bắt lấy nòng súng của

cô, “Buông súng đi! Tôi cam đoan sẽ không làm hại em. Nếu không em cứ

bắn chết tôi!”



Nhìn anh ta tay không vũ khí, cũng không có vẻ hung ác. Nếu anh ta thực sự

có lòng quấy rối, cô tin rằng bản thân mình có thể khống chế anh ta.

Huống chi, lời nói của anh ta khiến cho người khác không tự chủ được mà

một lòng tin tưởng. Cô nghe theo lời anh ta buông súng xuống, cũng lùi

lại hai bước bảo trì khoảng cách an toàn với anh ta.



“A Thành phải không? Tôi không phải đến từ Nam Thành.” Cô đáp: “Tôi là Trình Thanh Lam.”


“Trình Thanh Lam, gọi tôi là “Thành”!” Cánh tay ngăm đen xù lông của A Thành nắm lấy bàn tay trắng mịn thanh

mảnh của cô. Tay cô trong tay anh ta có vẻ thật nhỏ, anh nâng tay cô

lên, cúi đầu, làn môi ấm áp nhẹ nhàng chạm vào, “Vinh hạnh của tôi!”



Trái tim cô rộn nhịp, muốn rút tay ra. Không ngờ tay của anh ta lại vội vã

túm lấy tay cô, sức lực thật lớn, cầm chặt lấy tay cô trong tay mình.



“A! Buông tay ra!” Cô hoảng hốt, “Anh như vậy, tôi sẽ đuổi anh đi!”



“Thật ấm áp.” Anh ta khẽ nói, “Tay cô, cũng mềm mại như tay mẹ tôi vậy. Tôi đã không gặp bà mười hai năm rồi.”



Chết tiệt! Thủ đoạn tranh thủ lòng thương hại của phụ nữ đây mà! Thế nhưng,

Trình Thanh Lam cũng không từ chối. Nhìn vào ánh mắt tĩnh lặng của anh

ta, trực giác nói cho cô biết, lời anh ta nói đều là thật.



“Vậy vì sao anh không đi tìm bà?” Trình Thanh Lam dịu dàng nói.



“Hai năm trước, nghe nói bà đã biến thành Zombie và chết rồi.” Giọng nói A

Thành hơi nhẹ, ngẩng đầu nhìn Trình Thanh Lam cười nhưng ánh mắt lại

lạnh lẽo.



Vì thế bàn tay bị anh ta nắm chặt cũng không đành lòng rút ra. Bàn tay lông lá của anh ta lại vô cùng ấm áp mạnh mẽ. Tựa như đôi mắt đang tươi cười của anh ta có sức mạnh trầm ổn khiến người ta yên lòng. Bất giác, Trình Thanh Lam cũng nắm chặt lấy tay anh ta. Anh ta biến sắc, càng siết chặt tay cô. Đôi mắt thú có một thâm trầm như đêm tối.



Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, mềm mại và cứng cỏi, trắng trẻo và ngăm đen, bóng loáng và lông thú, nhỏ bé và to lớn. Một cái nắm tay kia là sự dịu dàng kèm theo sự tinh tế và tê dại kéo dài, theo bàn tay kéo đến tận

trái tim, khiến Trình Thanh Lam hoảng sợ tim đập càng nhanh.



“Anh đi đi.” Cô nói khẽ, “Diệp Diễm sắp tới rồi. Có thể sẽ có nguy hiểm!” Cô không muốn anh ta bị thương.



A Thành lắc đầu.



“Không được!” Cô lắc đầu, “Trình Thanh Lam tôi xem anh như bạn bè! Nhưng chúng ta cũng chỉ vừa mới quen biết, cũng không hiểu biết nhiều về nhau. Tôi không muốn anh bị tôi liên lụy. Huống chi Diệp Diễm rất mạnh, anh

chỉ là một binh lính bình thường, anh cũng không giúp được gì.”



“Nhưng mà, Trình Thanh Lam.” A Thành rành mạch, lần đầu tiên giọng nói hơi bất ổn. Anh ta nhìn cô đầy ngụ ý. “Có một số việc không nên nhìn trên phương diện thời gian dài hay ngắn đúng không?”



Ngón tay dài chai sần của của anh ta nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay bóng loáng như ngọc của cô, khiến

lòng cô cũng tê dại rung động theo mu bàn tay. Anh ta trầm giọng nói:

“Tuy rằng tôi là bán thú, tuy rằng tôi chỉ là một chiến sĩ bình thường,

tuy rằng từ nhỏ tôi đã bị loài người khinh bỉ, bị cấm bước vào Nam Thành để sống cùng gia đình. Nhưng hai mươi bảy năm qua, đây là lần đầu tiên tôi muốn hiểu biết thêm về một người phụ nữ.”