Anh Hùng Thời Loạn
Chương 2 : Dục vọng của quái thú
Ngày đăng: 21:07 21/04/20
Trình Thanh Lam không ngờ đến, “Lão đại” trong lời nói của người đàn ông này
lại là một người phụ nữ to khỏe xấu xí. Điều này hơi bất ổn. Nếu như lão đại là đàn ông, có lẽ sẽ không thiếu thịt ăn, có lẽ sẽ vì dục vọng mà
để cô sống thêm một thời gian ngắn nữa.
Đêm đó, người đàn ông nhặt được cô quay lại, dẫn theo ba tên đàn ông khác,
xông vào căn phòng nhỏ. Bọn họ cường tráng như nhau, từ cử chỉ đều cho
thấy đây là quân nhân. Khi họ thấy Trình Thanh Lam thì đều sửng sốt.
Bọn họ dùng một dây xích thô to trói cổ Trình Thanh Lam, một người đàn ông
khác nắm lấy đầu kia. Đồng thời họ tháo dây xích trên tường xuống. Cứ
như thế, cầm ba dây xích lôi Trình Thanh Lam đi gặp lão đại.
Sự chênh lệch sức mạnh giữa đôi bên quá lớn. Quả thật Trình Thanh Lam cảm
thấy nếu như cô phản kháng, thì bốn tên đàn ông này sẽ có lý do ăn tươi
nuốt sống cô ngay! Cho nên, mặc dù vô cùng không muốn, mặc dù sợ hãi tột cùng, cô vẫn phối hợp để bọn họ trói cô đi.
Ra khỏi căn phòng nhỏ, bóng đêm càng sâu thẳm. Trong tầng mây thấp thoáng
có ánh trăng sáng rõ, chiếu qua rặng mây đỏ, bầu trời không sao. Trình
Thanh Lam đi theo bọn họ qua hai dãy phố, xung quanh đều xa lạ khiến cô
càng lúc càng khó tin.
Nơi này nhất định không phải Bắc Kinh, thậm chí cô không biết đây là đâu cả.
Tường đổ nát. Trong tầm mắt cô, tất cả đều là những vách tường đổ nát. Vô số
nhà cao tầng chỉ còn lại dàn giáo kim loại. Cho dù những căn nhà cao
tầng vẫn còn nguyên vẹn, cũng không có lấy một ánh đèn, cứ lạnh lùng
không hề có sức sống. Trên đường không có xe lẫn người đi bộ, chỉ nhìn
thấy hai chiếc chiến xa khổng lồ và mười mấy người đàn ông mặc quân
phục. Những chiếc súng tự động và súng phòng không khiến lòng người kinh sợ.
Đây là một thành phố chết, cảnh tượng giống ngày tận thế. Suốt đường đi
Trình Thanh Lam không nói được câu nào, phục tùng không phản kháng. Cô
bắt buộc mình phải tỉnh táo, yên lặng theo dõi cảnh tượng kỳ lạ này.
Càng lúc cô càng khẳng định sự hoài nghi xuyên không của mình. Chỉ có
điều, cô đã xuyên không đến một thế giới khác sao?
Cô không dám nghĩ sâu xa. Bọn họ dẫn cô đến trước một căn cao ốc rồi dừng
lại. Xung quanh cao ốc có những ngọn đèn mờ mờ, để cô nhìn thấy rõ hình
dáng của tòa cao ốc này. Giống như một tòa thành theo phong cách cổ xưa
của Châu Âu được xây bằng những khối đá to lớn.
Cô bị lôi vào trong mới phát hiện ra, căn nhà này được kết hợp mâu thuẫn
giữa phong cách cổ xưa và kỹ thuật khoa học hiện đại. Đi qua mấy cửa
kính tự động, có máy phun sương khử trùng, lại đi qua mấy tia xanh xanh
đỏ đỏ phòng vệ, hiển nhiên đây là hệ thống an ninh.
Người ở đây rất đông, kể từ khi bước vào nhà, cứ cách vài bước lại có một hai người đàn ông cầm súng ngồi dưới đất. Họ ngẩng đầu nhìn Trình Thanh
Lam, ánh mắt cũng lạnh lùng, nhưng chỉ nhìn từ bộ ngực cô trở xuống.
Trình Thanh Lam bị dẫn đến phòng của lão đại. Người đàn ông có tiếng nói
Đợi đến khi người đứng sau Hồng lão đại đến gần. Tất cả những người đàn ông ở đây đều yên tĩnh, cùng nhau kêu lên “Hồng lão đại.” Hồng lão đại uốn
éo thân hình ngồi trên chiếc ghế sô pha đã bẩn không còn rõ màu sắc cách sân khấu bảy tám mét.
“Được rồi, cô gái!” Tiếng nói Hồng lão đại vang dội từng ngõ ngách, “Hãy cung kính dâng thân thể của cô cho quái thú đi!”
Xung quanh vang tiếng reo hò đinh tai nhức ốc. Giọng nói của Hồng lão đại
như châm lên ngọn lửa kích động điên cuồng của bọn họ. Vô số những bàn
tay ngăm đen đưa về phía sân khấu, chạm vào thân thể Trình Thanh Lam.
Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ, cô thét lên tránh né. Mỗi
một lần họ chạm vào đều khiến toàn thân cô run lên.
Tiếng bước chân nặng nề ầm ầm vang lên, những bàn tay kia mới an phận thu về. Trình Thanh Lam che ngực, ngẩng đầu nhìn tên quái thú đang bước đến gần sân khấu.
Lần đầu tiên trong đời cô hoảng sợ đến mức răng va vào nhau lập cập, toàn
thân đều toát mồ hôi lạnh. Nhưng cô không còn đường để trốn, không có
chỗ nào để núp.
Hắn ta là quái thú, thật sự là quái thú.
Thân thể người đàn ông vô cùng to lớn, cao trên hai mét, từ bả vai trở xuống là con người. Da thịt trên cổ hắn có vài phần giống như mãng xà, phía
trên cùng là một cái đầu khổng lồ. Đôi mắt to tròn kia hoàn toàn là mắt
của dã thú. Trên mũi có mấy nếp gấp uốn lượn, hai chiếc nanh vươn ra
khỏi khóe miệng, nhìn thật kỹ rất giống như nanh sư tử. Song, hai bên
đầu của hắn còn cố định hai khối kim loại, trên cánh tay có trang bị thứ gần giống súng máy. Gần như như nối liền với da thịt của hắn, dường như mọc ra từ xương tủy kia. Giống người, lại vừa giống người máy, còn
giống như dã thú. Thứ này cứ từng bước từng bước đi đến gần Trình Thanh
Lam.
Lông ngực màu đen dài phủ cả người hắn. Thân dưới mặc cái quần lính dài
giống như con người. Nhưng lúc này hắn cũng không vội nhào lên. Sau khi
đi lên sân khấu, chuyện đầu tiên hắn làm là khom lưng, cởi chiếc quần
dài, lộ đôi chân tráng kiện mọc đầy lông. Hắn chỉ mặc một cái quần cụt
màu đen, còn có mấy chỗ rách rưới, mặc cũng như không.
Song, trong mắt Trình Thanh Lam, điều kinh khủng nhất không phải là thân hình vô cùng cường tráng của hắn, không phải là chiếc nanh đang chảy nước
miếng ròng ròng, càng không phải là súng máy trên tay hắn. Mà là dã thú
này, dã thú này lại giống như một người đàn ông, giữa hai chân hắn đang
dựng lên dục vọng khổng lồ kinh người.
Toàn thân Trình Thanh Lam hóa đá, cô hận mình không thể lập tức chết đi!
Cô bất giác ngẩng đầu nhìn mặt trời. Ánh sáng chói mắt rạng rỡ khiến cho
người cô trở nên ấm áp. Hai tay cô che trước ngực, nơi đó vang lên tiếng tim đập từng là ước mơ tha thiết của cô.
Mình không thể chết được! Cô nói với mình. Mình không cam lòng bị nhục nhã
rồi chết đi như thế! Mình xuyên không đến hai trăm năm sau để sống lại,
nhất định không thể chết lãng xẹt như thế được!
Sau đó, thân hình cao lớn của quái thú, từ từ che khuất toàn bộ ánh sáng trên đình đầu cô.