Anh Hùng Thời Loạn

Chương 46 : Chúng ta đi ngắm vũ trụ

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Đôi cánh khổng lồ đột nhiên đánh úp về phía cửa sổ. Cửa sổ được chế từ hợp

kim trong suốt cùng vách tường xung quanh đều vỡ nát, đôi cánh trắng như tuyết bỗng xuất hiện những vệt máu màu tím. Anh nhào vào phòng từ cửa

sổ như bóng chim sa, sau đó là tiếng kêu thảm thiết thấu trời của người

đàn ông.



Gebhuza ôm Trình Thanh Lam vào lòng, đôi mắt tím thẫm rét lạnh nhìn chằm chằm

vào người đàn ông nằm dưới đất: “Mày động vào cô ấy?”



Kẻ ngu cũng biết anh đang tức giận, kẻ nằm dưới đất vừa mới dính đòn, bị

thương rất nặng, choáng váng mà trả lời: “Tôi không có........ Lão đại,

cô ta muốn chạy trốn, tôi đang bắt cô ta......”



Gebhuza cúi đầu nhìn cô gái không ngừng run rẩy trong lòng. Lúc vừa ôm lấy cô,

toàn thân còn cứng đờ lạnh như băng, hiển nhiên sợ hãi đến cùng cực. Lúc này được anh ôm vào lòng, rõ ràng cô đã tỉnh táo lại, mặc dù không chịu ôm anh nhưng chắc hẳn cần được anh bảo vệ.



Vì vậy sao còn phải truy cứu việc cô chạy trốn chứ? Trong đầu tràn ngập

hình ảnh bàn tay ngăm đen của đàn ông tóm lấy mắt cá chân mịn màng dưới

ánh trăng.



“Đừng sợ.” Gebhuza kề sát bên tai cô, khẽ nói. “Không ai có thể làm tổn thương em.”



“Giết hắn đi!” Cô gái trong lòng vì đánh nhau mà đã tiêu hao hết tất cả sức lực, ngước đôi mắt đỏ ngầu thất thần lên, khẽ nói.



Gebhuza lẳng lặng nhìn cô.



“Được.”



Kẻ nằm dưới đất nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, hoảng sợ đến mức

có quắp: “Lão đại, tôi thề chết theo ngài........Ngài không thể vì một ả đàn bà.......”



Câu nói của hắn đứt đoạn trong cổ họng nhuốm máu. Gebhuza không đợi hắn nói xong, ôm Trình Thanh Lam đi tới, đạp gãy cổ hắn.



Đặt cô lên giường, đắp kín chăn cho cô. Vuốt lại mái tóc dài, để lộ khuôn

mặt xinh đẹp mịn màng của cô. Gebhuza xoay người, nhấc xác kẻ đó lên rồi ném ra ngoài cửa sổ. Sau đó đóng chặt cửa sổ lại.



Trong phòng, chỉ còn lại hai người họ.



Gebhuza cởi áo khoác, hít sâu một hơi. Đây là lần đầu tiên thân thể màu bạc

trắng này mất khống chế, không thể nào trở lại thành người được. Anh

thấy vậy chỉ biết cười khổ, vén chăn lông lên, nằm sau lưng cô.



Cô co tròn trong chăn, đưa lưng về phía anh. Bờ lưng vốn trắng nõn lại có

hai vết xanh tím. Gebhuza thở gấp hơn, lấy lại bình tĩnh rồi ôm cô thật

chặt từ phía sau.



Thân thể mềm mại lạnh như băng rơi vào vòng ôm ấm áp của anh. Mặc dù cô vẫn

cố chấp không chịu quay đầu lại đối mặt với anh, nhưng rõ ràng thân thể
Không phải quá rõ ràng rồi sao..... Thật mà, cảnh vệ của Diệp lão đại

nghe thấy cái người tên là Hoàng Địch Linh nói với Hồng lão đại........



Sếp Đinh cũng là người giỏi giang, bây giờ anh ấy lại lãnh đạo chúng ta,

phục theo thôi! Chắc cũng vì vậy nên sếp Trình mới đi theo anh ấy thì

phải?



Nhưng còn chưa tìm thấy xác Diệp lão đại, người đàn bà này thay lòng nhanh quá!



..............



Tần Tuyết Thần thấy mặt Diệp Diễm cứng ngắc, chắc anh cũng nghe thấy phần nào?



Diệp Diễm vẫn luôn điềm tĩnh như nước, nhưng lúc này dường như cũng hơi thất thần.



Vết thương trên người vô cùng đau đớn. Nhưng chẳng là gì, anh đã từng bị

thương nặng hơn nữa. Và so với vết thương trên người, đau đớn hơn cả là

việc bị Nam Thành phản bội, cũng như người con gái bị Đinh Nhất mang đi



Anh vẫn còn nhớ rõ, bên vách núi, trong mưa bom lửa đạn, anh đã dốc hết sức mà không thể nào thay đổi thế cục, cuối cùng ngã xuống vách đá. Dưới

bầu trời trong xanh, trong thủy triều gào thét, anh không để ý đến con

dao của đối thủ sắp chém lên vai anh, cố gắng quay người lại để nhìn cô

lần cuối.



Cô đứng sát bên vách núi. Một binh lính áo đen bị bộ trảo của cô xé đôi thành hai nửa. Xuyên qua cảnh tượng đầu rơi máu chảy đó, anh

thấy trên khuôn mặt động lòng người vẫn hay e thẹn của cô lộ vẻ hoảng

hốt cực kỳ bi thương.



Ba người đàn ông chĩa súng về phía cô, cô đứng cô đơn ở nơi đó mà không có ai bảo vệ. Thời khắc đó dường như cô đã u mê, ngơ ngác mà giơ tay lên

như muốn bắt lấy anh ở vách đá phía xa.



Anh rơi xuống, nước biển mặn chát ập tới trong chốc lát, trước mắt chỉ còn màu xanh lam mơ hồ, anh không còn thấy gì nữa.



.................



Diệp Diễm ngẩng mặt lên nhìn Tần Tuyết Thần.



Dù cho gương mặt gầy gò, sắc mặt u ám; dù cho phải hít sâu một hơi anh mới có thể chậm rãi đứng lên được.



Khóe miệng anh khẽ nhếch, vẫn mang vẻ ung dung thoải mái như thường ngày;

đôi mắt anh đen nhánh như ánh sao sáng ngời trong bầu trời đêm mênh mông vùng đất chết. Sự kiên cường kiên nghị của quân nhân khiến người đàn

ông bị thương nặng này tản mát hơi thở mãnh liệt.



“Tìm cho tôi khẩu súng.” Anh nói bằng giọng rất khẽ, nhưng mang theo sức

mạnh kiên quyết không thể nghi ngờ, “Quân lính của tôi, vợ của tôi. Tôi

sẽ đoạt lại hết.”