Anh Hùng Thời Loạn

Chương 70 : Vị vua vô tình - Vợ chồng Hình thị (Hai)

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Ngày hôm sau, Hình Lăng Y kiên quyết không cho phép Hình Tùng có cử chỉ và

quan hệ “Không bình thường” với mình nữa. Hình Tùng có trí thông minh

còn vượt trội hơn loài người, thế nhưng lại không thể hiểu vì sao Hình

Lăng Y không chịu hưởng thụ “Hôn” “Ngọt” với mình, thực ra lúc “Hôn”, rõ ràng cô cũng có những phản ứng sinh lý bình thường, cô cũng hưng phấn.



Nhưng hắn không thể không tuân thủ mệnh lệnh của cô.



Cho đến khi, chính cô phá vỡ quy củ này trước, hơn nữa còn phá vỡ hoàn toàn.



Đó là bởi vì Tây Lạc Bạch và Cố Diễm cử hành lễ đính hôn ở Tây Đại Lục.



Đêm hôm đó, cả Tây Đại Lục đều hân hoan chúc mừng. Dinh thự Tây Lạc lung linh rực rỡ, trai tài gái sắc nổi bật giữa bao người.



Hình Lăng Y đứng trong góc tiệc, sắc mặt âm u cứ như phù thủy.



Cha và chị gái vốn không cho cô tới tham gia, sợ cô quấy rối. Nhưng rõ ràng Tây Lạc Bạch vứt bỏ cô trước, vừa nhìn cô lại lập tức nổi giận như ăn

đạn: “Để cô ấy vào! Tôi xem cô ấy quấy rối kiểu gì!”



Cho nên cô tới, trang điểm xinh đẹp như những phụ nữ bình thường khác, hấp

dẫn ánh mắt của hàng loạt những anh tài tuấn tú trong thành. Cô không

nhìn hắn, cũng không nhìn người phụ nữ có thế lực nhất trong xã hội loài người đó.



Món quà cô chuẩn bị cho kẻ phụ tình Tây Lạc Bạch này, được đưa tới lúc chín giờ tối.



Những kẻ lưu lạc trong thành bao gồm loài người, người máy, bán thú, người nhân bản đều góp công sức vào món quà này.



Họ đột nhiên tụ tập ngoài dinh thự Tây Lạc, khi cặp đôi đang nhận những

lời chúc phúc, bỗng nhiên vang tiếng xì xầm ầm ĩ, cùng với tiếng rống

to: : “LÃO —— BẠCH —— CON —— MẸ —— MÀY —— CÁI —— ĐỒ —— KHỐN —— NẠN —— "



Lão Bạch, đây là nickname mà Hình Lăng Y vẫn hay gọi Tây Lạc Bạch.



Khi tiếng của các chủng loại vang dội khắp thành phố, khách khứa không hiểu ra sao, Tây Lạc Bạch lại sững sờ, trừng mắt lườm Hình Lăng Y đứng trong góc. Cố Diễm đặt ly rượu xuống, ngón tay như ngọc khẽ gõ lên mặt bàn,

cười lạnh.



“HÌNH LĂNG Y!” Người đầu tiên mở miệng quát tháo chính là cha của Hình Lăng Y.



Hình Lăng Y le lưỡi, vươn tay kéo người đàn ông điển trai bên cạnh: “A Tùng! Chạy!”



Đêm đó, Hình Lăng Y vô cùng hưng phấn, vô cùng khác thường.



Cô là nữ vương của những kẻ lưu lạc. Đêm nay, cô mang theo thần dân của

mình, thác loạn trên tầng cao nhất của thư viện quốc gia cả đêm. Đội

cảnh vệ của Tây Lạc gia đã bao quanh thư viện quốc gia đến mức nước chảy không lọt, nhưng không thể nào đột phá phòng tuyến hồng ngoại của Hình

Lăng Y.



“Ha ha ha, tôi đã bố trí tám mươi mã hóa.” Hình Lăng Y và Hình Tùng đứng

trên nóc nhà, cười càn rỡ, “Bằng năng lực của họ, ít nhất cũng phải hơn

bốn giờ mới có thể đột phá!”



Không có ai vỗ tay vì nữ vương, tất cả thần dân đều say ngất ngư trong thư

viện, ngay cả người máy cũng chập mạch vì chất cồn. Chỉ có Hình Lăng Y

và Hình Tùng đứng trên nóc nhà.



“Tấn công! Lăng quân!” Hình Lăng Y một tay chống nạnh, một tay giơ cao ly rượu, bỗng nhiên cúi đầu nhìn Hình Tùng.




Binh lực mười vạn, nhưng sức chống đỡ ngang trăm vạn tinh binh.



Tây Lạc Bạch dẫn quân ngoan cường chống cự, nhưng không thể thay đổi vận mệnh bị chiếm đóng của Tây Đại Lục.



Cô không có sức chiến đấu, nhưng chỉ huy một nhóm người máy mới nhất, chiến đấu ở tiền tuyến.



Khi hay tin Tây Lạc Bạch hi sinh truyền đến, cô hơi ngẩn ra. Nhìn quái thú

bay đầy trời, không ngừng tấn công quân đội người máy của mình, cô chợt

cảm thấy tính mạng của mình cũng sắp chấm dứt rồi.



Chiến tuyến trải rộng lên đến một trăm cây số.



Mà Hình Tùng, người duy nhất tôi nhớ đến trước khi chết, anh ở đâu rồi?



Hình Lăng Y ở đâu, Hình Tùng ở đó.



Khi người máy cỡ lớn cuối cùng ngã xuống, quái thú phi hữu cơ mang thân thể đạn pháo không thể xuyên thủng kia, gầm thét tấn công về phía Hình Lăng Y.



Người đàn ông đầu tiên của cô, đứa con cô tạo ra, anh hùng cái thế của cô, Hình Tùng của cô, giáng xuống từ trên trời!



Thân thể màu đen cứng rắn nặng đến một tấn bị xé rách dễ dàng giữa không trung!



Cô ngã nhào xuống đất, kinh ngạc ngẩng đầu.



Phía sau cảnh tưởng máu me thảm khốc, trong khói thuốc súng lửa đạn, bóng

dáng cao ngất của hắn như thả lỏng, kiên định đi về phía cô.



Cuối cùng cô đã gặp lại hắn, người cô run rẩy như bị điện giật.



Đầu hắn đã mất đi một nữa, từ giữa đường mép tóc đến sau tai trái bị gọt

sạch. Cánh tay phải của hắn cũng biến mất, bụng trái bị thủng một lỗ

lớn, rõ ràng bị lửa đạn tốc độ cao xuyên thủng. Hắn còn sót lại một cánh tay trái, máu chảy đầm đìa, có lẽ là máu của quái thú bị xé rách để

lại.



Giờ khắc này, hắn chính là khung xương trắng, hắn chính là tử thần, hắn chính là vương giả.



Mà đằng sau hắn, người máy kim loại màu trắng bạc, thủ lĩnh Thủy Đồ Linh

của quần đảo Triết Cầm, lưng mang súng laser, đuổi theo hắn với tư thái

bề tôi.



Mà đằng sau hắn, vô số người máy chiến đấu võ trang màu đen sẫm, như những Zombie đã chết, như những pho tượng trang nghiêm, đi theo hắn, đi theo

vị vua của họ, bước từng bước về phía cô.



Hắn đi tới trước mặt cô, một con ngươi đỏ ngầu còn lại thậm chí còn có nét dịu dàng.



Đôi môi dầy của hắn từ từ cong lên, như thể ánh trăng dịu dàng rắc trên

thanh đao, như thể con suối mát chợt xuất hiện giữa sa mạc.



“Hình Lăng Y.” Hắn không nói những lời thừa thãi khác, chỉ lẳng lặng gọi tên

cô. Sau đó, dùng cánh tay trái còn lại của mình, ôm lấy cô bé nước mắt

lưng tròng vực dậy khỏi mặt đất, lao vào lồng ngực mình.



~~~ HẾT ~~~