Anh Hùng Thời Loạn

Chương 9 : Kẻ thống trị vùng đất chết

Ngày đăng: 21:07 21/04/20


Trời âm u, nóng lạnh bất thường. Đầu giờ chiều gió lạnh thổi thốc từng cơn.

Trình Thanh Lam đành phải khoác áo quân đội của Đinh Nhất ngoài bộ đồ

của mình. Khiến cho Đinh Nhất vẫn nhìn cô chăm chú, dáng vẻ rõ ràng muốn đè cô xuống giường. Trình Thanh Lam không thể chọc vào anh. Dưới sự

kiềm chế mạnh mẽ, cô rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh, chạy đến một ngõ

nhỏ trống trải tập bắn súng.



Đã năm ngày từ khi Hồng lão đại đánh lén căn cứ của Đinh Nhất. Năm ngày

này, Đinh Nhất nghiên cứu trang bị trên người Trình Thanh Lam kỹ lưỡng.

Giúp đỡ cô học hết cách sử dụng. Tay trái làm thế nào để chuyển đổi giữa súng lục, đạn pháo, ném bom, súng laser. . . Làm thế nào để điều khiển lực ở bộ trảo trên tay phải. Cách sử dụng những vũ khí cắm vào bao da trên đùi. . . . . .



Mấy ngày qua, Trình Thanh Lam xem như cũng thông thạo những điều cơ bản.

Nhưng súng ống cũng chẳng giúp được gì. Vốn là cần độ nhanh nhẹn, thông

thạo và gan dạ. Chỉ có điều Trình Thanh Lam đã mò mẫm súng được vài

ngày. Nên hiện tại cũng tạm cho là một tay non với hỏa lực cực khủng,

chỉ cần tích lũy kinh nghiệm thực chiến là được.



Nhưng hai người càng ngày càng mờ ám hơn.



Khi đôi tay mạnh mẽ của Đinh Nhất lướt qua trang bị trên hai tay cô, anh sẽ cầm tay cô lên hôn nhẹ. Khi Đinh Nhất ôm cô trong ngực, dạy cô nhắm bắn mục tiêu cách xa một nghìn mét, đầu lưỡi lại không tự chủ được liếm lên cổ cô. Khi cô khống chế phương hướng của chân không tốt, chuẩn bị đụng

đầu vào tường thì Đinh Nhất vươn tay ra kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô

thật nồng nhiệt.



Cô gần như có ảo giác hai người như thể cặp tình nhân quấn quýt yêu thương đã lâu. Và Đinh Nhất thật sự rất yêu cô.



Thân thể của Đinh Nhất, nụ cười của Đinh Nhất, ánh mắt của Đinh Nhất, sự

đụng chạm khiến cô gần như không thể chối từ của Đinh Nhất. Ở niên đại

xa lạ, ở nơi đổ nát hoang tàn, trai đơn gái chiếc, anh lại đối xử với cô thân thiết yêu thương. Gần như mỗi ngày đều có giọng nói trong lòng

khuyên nhủ cô. Hãy nghe theo đi, từ bỏ đi, hằng đêm hãy kề sát bên Đinh

Nhất đi, hưởng thụ sự sung sướng hoan ái của nam nữ đi. . . . . .



Nhưng cô lại kháng cự bản năng. Cô vẫn còn bao nỗi băn khoăn chưa tìm được

lời giải đáp. Bản thân lại mắc kẹt ở vùng đất chết đầy nguy hiểm. Và cả

việc Đinh Nhất chưa từng nói yêu cô. Nếu hai người quen nhau đã lâu, với việc Đinh Nhất đối xử với cô như vậy thì có lẽ cô sẽ cho rằng anh ta

yêu cô.



Nhưng mỗi khi anh ôm cô, hôn cô, vuốt ve cô; khi anh đè nén dục vọng mãnh

liệt bị cô đẩy ra, cô thấy được sự mê luyến và dục vọng sâu trong mắt

anh. Anh ta chỉ mê luyến cô, chỉ mê luyến mà thôi. Giống như chiếc bánh

ngọt ngon lành, bất cứ ai cũng không nhịn được mà muốn ăn nhiều thêm,

không nhịn được muốn nuốt ngấu nghiến.



Nhưng sau đó thì sao? Tương lai ở đâu?


“Tôi nói rồi, đừng gây khó dễ cho Đinh Nhất.” Giọng nói không hề có tình cảm vang lên. Người đàn ông buông súng xuống, chậm rãi tiến đến trước mặt

Hồng Huân, nhìn Hồng Huân bằng ánh mắt ép bức, “Hử?”



“Lão đại, tôi không muốn gây khó dễ cho anh ta. Bởi vì anh ta cướp mất người trong tay tôi . . . . . . Lại còn làm quái thú bị thương.” Hồng Huân

chảy mồ hôi lạnh sau lưng. Anh ta đã biết hết rồi ư?! Nếu có thể, cô

tình nguyện không bước chân vào căn phòng này.



“Tôi cũng nói rồi, đừng giết loài người nữa.” Bàn tay lạnh lẽo của anh ta từ từ phủ lên cần cổ thô to của Hồng Huân, “Con người ở vùng đất chết đã

ít đến thảm thương. Nhất là phụ nữ.”



“Nhưng Lão đại, lai lịch của người phụ nữ kia không rõ ràng. . . . . .” Đoạn

sau câu nói của Hồng Huân bị mắt kẹt trong cổ họng. Tay phải của anh ta

dần dần siết chặt lại. Thân hình nặng một trăm cân của Hồng Huân lại bị

anh nhấc cổ lên dễ dàng. Khuôn mặt mập mạp của Hồng Huân sung huyết đỏ

bừng, dần dần trắng bệch. . . . . .



“Báo cáo!” Người người đàn ông cao ngất mặc quân trang đi tới.



“Nói.” Anh ta vẫn chưa buông tay, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đó.



“Người còn sống đã tỉnh lại, nói rằng hung thủ mưu sát Lâm Uyên và Tạ San là

một đám người lạ hoắc. Toàn thân họ giống như đã được cải tạo. Trên vai

là súng hỏa tiễn, khắp người là vũ khí. Tay phải lắp trảo kim loại hoặc

dao nhọn. Hiện giờ không còn manh mối nào khác.” Người mặc quân trang

như thể không nhìn thấy Hồng Huân đang hấp hối trong phòng.



Người đàn ông bóp chặt cổ Hồng lão đại rơi vào trầm tư. Hồng Huân trong tay

lại vùng vẫy loạn xạ. Anh ta hừ lạnh buông tay ra. Một tiếng động dữ dội vang lên, thân hình khổng lồ của Hồng Huân rơi xuống đất.



“Lão đại! Lão đại!” Tôi biết kẻ giết Lâm Uyên và Tạ San là ai!” Hồng lão đại thở hổn hển, “Là người đàn bà đó, Trình Thanh Lam! Cô ta cũng trang bị

khắp người như vậy! Tay phải là trảo kim loại, quái thú còn bị cô ta cào bị thương!”



“Trình. Thanh. Lam?” Nhắc lại cái tên xa lạ này, ánh mắt của người đàn ông hờ

hững liếc nhìn người mặc quân trang vừa mới vào cửa, “Đi nói với Đinh

Nhất, giao cô gái đó ra đây.”



Hồng Huân vội nói: “Nếu Đinh Nhất không chịu thì làm sao?”



Anh ta cúi đầu nhìn Hồng Huân: “Đinh Nhất là người thông minh, biết giới

hạn của tôi ở đâu.” Lại nhìn người mặc quân trang, “Chắc chắn anh ta sẽ

giao cô gái kia ra.”