Anh Hùng
Chương 113 : Nghịch thiên kỹ - tìm chết chân kinh - thái cực đồ
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Hùng ôm Nguyệt Vũ xuyên qua Cửa Lò.
Ông!
Hắn cảm thấy như vừa xuyên qua một tầng không gian khác.
Phía trước là một bờ biển trụi lủi, tiếp tới mọi người nhìn mặt biển phía xa, có thể thấy được rất xa, sẽ có cảm giác mình vào hắc ám, mênh mang không biết lối về. Nước biển đen như mực có thể cắn nuốt tất cả, làm người ta ớn lạnh.
Bầu trời đen như mực phía trên, vang lên các bản nhạc buồn, kèm theo tiếng khóc, từng đợt nhạc buồn, tiếng khóc thê lương, để cho người ta nghe mà tâm thần ảm đạm, không khỏi vì đó mà bi thương.
Nơi đây toàn bộ là tử khí, không có một chút linh khí nào.
Ngay một khắc này, tất cả mọi người, nhìn thấy biển đen kia, không biết có bao nhiêu người kích động, đặc biệt những lão bất tử biết một số chuyện, vô cùng kích động.
-Đây là biển chết, đi qua nơi này sẽ tới Âm Dương giới,…
Một vài lão bất tử kích động, tự lẩm bẩm.
Một giờ sau, vô số quỷ ảnh, ma hồn từ bên ngoài đi vào, hướng bờ biển đen đi tới!
Trong đó có, một số ma quỷ yếu kém, không có trí tuệ, nhưng mà, bản năng thôi thúc bọn nó hướng bờ biển mà đi, tới.
Vô số hồn thể tu sĩ cũng hướng bờ biển mà đi, hồn lực ngập trời, cuồn cuộn không thôi, hồn lực trắng đục, nồng đậm trùng thiên, kết hợp với tử khí màu đen, đen trắng lẫn lộn, nhìn rất quỷ dị.
-Ah!
-Không.....
-Cứu mạng.
Vô số tiêng kêu thảm thiết vang vọng. Một số tên nhịn không được thử nhúng tay vào biển tử khí mênh mông kia, lập tức, một cỗ lực lượng kỳ dị ăn mòn tay hắn, khiến hồn thể hắn như sôi lên, rồi tan biến.
- Hừ! Một đám ngu ngốc.
Một lão bất tử khinh thường hừ lạnh, lão tự tin bay qua, nhưng được vài mét liền rơi xuống dưới, chết không kịp ngáp.
Đám đông sợ hãi không dám đi bậy nữa, một số lão quái vật biết được sự khủng bố nơi đây đều nhắm mắt dưỡng thần, không thèm quan tâm.
Biển chết là nơi cực kỳ nguy hiểm, dù là ai, Ngụy Thần hay Hư Thần cũng vậy, nếu bị nước biển dính vào liền chết thảm. Nơi đây tựa máy nghiền nuốt hết người tiến vào, nghiền nát mọi thứ thành bụi, không chừa một mẩu xương. Nửa bước Thần nhân hay tồn tại vô địch cưỡng ép xuống bơi cũng khó thoát khỏi vận mệnh. Từng có truyền thuyết chỉ Võ Thần là cứng rắn bay vào được, nhưng rơi xuống biển vẫn ngỏm, không thể kiểm chứng tin đồn thế nào, không ai biết sự thật có đúng như thế không. Bởi vì hiện tại không có Võ Thần.
Hùng nhìn biển chết tựa như thế giới hắc ám, hắn thở dài. Ngàn vạn năm rồi, hắn lại tới đây.
Hùng biết biển chết che giấu nhiều bí mật, trong đó có bí mật không để ai biết, một bí mật cực kỳ quan trọng.
-Ca, bọn chúng lao xuống biển làm gì vậy?
Hùng đang thất thần thì Nguyệt Vũ khẽ hô lên.
Hùng nhìn theo, chỉ thấy vài vạn con côn trùng nhỏ, bốn cánh màu trắng giống con bướm, đang đâm đầu xuống biển. Hắn mỉm cười vuốt tóc Nguyệt Vũ, nói:
Lý Thất Dạ cười, chỉ vào Thái Cực Đồ đang xoay tròn.
- Thái Cự Đồ?
- Linh Thạch đối với ngươi mà nói, là thiên địa thần vật. Trong tay ngươi. Thái Cực Đồ chỉ có thể xoay tròn, ngươi cảm thấy mình có thể giống tổ tiên, từ nó ngộ ra công pháp mới hay sao. Ngươi cần bao nhiêu ức năm, bao nhiêu ức tỉ năm.
Hùng chỉ vào Tử Khí đậm đặc xung quanh, nói tiếp:
-Chỉ cần ngươi trốn tại đây ngộ sinh tử, không tới vạn năm liền có 2 phần vạn thành công. Nên nhớ, tổ tiên ngươi chỉ có 1 phần vạn a.
Con Thiêu Thân im lặng một lúc. Vài phút sau, nó thu lại Thái Cực Đồ, rồi tung cái hình tròn Âm Dương bằng nắm tay sang bên Hùng:
- Cầm đi.
Hùng đưa Linh Thạch cho nó, nói:
-Theo như ta biết, tổ tiên ngươi hoá thân thành Sinh Tử, nhưng do nó quá chấp nhất nên mới thất bại. Nếu ngươi xoá chấp niệm đi, niệm hoá sinh tử, tỉ lệ thành công sé tăng lên 1 phần ngàn.
-Cảm ơn.
Hai cánh hắc, bạch của con Thiêu Thân run lên, nó xoay người bay đi.
Tới khi mọi người trở lại bình thường, thì Hùng dẫn Nguyệt Vũ tới ven bờ ngồi rồi.
Hùng tách phần âm của Thái Cực đồ đưa cho Nguyệt Vũ.
Hắn nói:
-Tặng nàng.
Nguyệt Vũ sững sốt:
- Cho muội?
Thứ này không tầm thường, đây là thiên địa chí âm, thứ này có thể khiến lão bất tử nơi đây hay ma quỷ điên cuồng vì nó.
- Muội cầm đi, ta cầm phần dương, muội phần âm. Khi chúng ta kết hợp nó sẽ bổ khuyết lại, hai người đều sử dụng được.
Hùng cười nói, nàng với hắn ngủ cùng, cởi chuồng ôm nhau, không lí nào lại không thu nàng. Hắn muốn Nguyệt Vũ biết, nàng là nữ nhân của hắn rồi. Muốn chạy cũng không được.
Mặt Nguyệt Vũ đỏ rực, nàng ấp úng nói:
-Muội.... muội...
Hùng vuốt ve mái tóc trắng như tuyết của nàng, hỏi:
-Muội không muốn gả cho ta hay sao?