Anh Hùng

Chương 116 : Tâm Kính

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


Tà Đế bộc phát khí thế ngập trời, một đường giết vào trong, chẳng mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt mọi người.



Có Tà Đế mở đường, tốc độ tiến lên của đám người phía sau, tự nhiên tăng nhiều. Mười ngày sau, phía trước rốt cục xuất hiện kết giới vô tận, kết giới đen như chắn ngang đất trời. Nhìn xa thật giống như lỗ đen trong vũ trụ.



- Hoàng thượng, chúng ta trực tiếp đi vào sao?



Một Thiên Ma tiến lên cung kính hỏi, nó từng là thần dân của Thừa Thiên Hoàng Triều.



Tà Đế không để ý đến Thiên Ma kia, mà hai mắt chăm chú nhìn kết giới phía trước, thần sắc cực kỳ chuyên chú.



Sau đó, thần sắc hắn trở nên cực kỳ khó coi.



- Khó trách vào Âm Dương giới đều không thể đi ra, ta nghĩ ta biết được vì sao rồi.



Tà Đế sâu kín nói. Trước khi tới đây, hắn tự tin mười phần có thể ra ngoài. Cho dù là Phi Ngư hay biển chết, hắn cũng không sợ. Nhưng hiên tại hắn không nắm chắc tới một phần ngàn.



Tà Đế nói ra, tất cả mọi người đều là kinh ngạc nhìn hắn.



Âm Dương giới là đệ nhất Tuyệt Địa thiên cổ, vậy hắn rõ ràng liếc mắt liền thấy được mấu chốt ở đây?



-Đệ nhất nhân Trung Vực, quả nhiên không phải hư danh!



Đám đông trong lòng đều thầm hô.



-Bệ hạ, vì sao không có ai ra được?



Tổ tiên Nhà Mồ hỏi.



Tà Đế nhíu mày một cái, ngưng trọng nói:



- Trong đó có thứ khiến ta sợ hãi!



- Cái gì!



Đám đông nghe vậy thất thanh hô lên, đều kinh hãi nhìn nhau.



Tà Đế là dạng tồn tại gì, ngay cả hắn cũng sợ hãi. Bọn họ đi vào không phải tìm chết hay sao. Nhưng mà không đi vào cũng bị đám Phi Ngư làm thịt a.



Trong lúc nhất thời, tất cả âm thể, ma hồn, quỷ ảnh, yêu thú đều đang do dự có nên tiến vào hay không?



-Không sợ chết thì vào, ta đi vào trước.



Tà Đế không để ý tới mọi người đang do dự ở phía sau, xung phong đi vào bên trong.



Đám đông nhìn qua thân ảnh tài cao lớn mật kia, đều cực kỳ sùng kính không thôi.



Tổ tiên Nhà Mồ dõng dạc nói to:



-Từ xưa tới nay, lão phu chưa từng biết sợ là gì!



Lão co quắp đi tới, hồn thể run lẩy bẩy. Mỗi bước đi được vài cm.
....



Hùng biết những tên kia tại sao lại nổi điên như thế, đó là bởi vì cái kính kia có thể đem địch nhân cường đại nhất trong trí nhớ mỗi người sáng tạo ra. Hơn nữa, đó cũng không phải hư ảnh, mà là thực thể có lực sát thương nhất định.



Cái kính kia chính là Tâm Kính, bảo vật vô thượng của Âm Dương giới. Mặt kính như có như không, không ai biết là từ vật gì đúc thành. Bên trong Tâm Kính là một mảnh thiên địa sơ khai, toàn bộ bên trong là Âm Dương nhị khí.



Tâm do kính mà sinh. Chỉ cần nhìn vào đó, Tâm Kính sẽ diễn sinh ra kẻ thù mạnh nhất trong tâm niệm của người nhìn.



Lúc này, Hùng nhìn vào Tâm Kính, chỉ thấy trước mắt đột nhiên có một con rồng bay ra.



Nó chính là Tổ Long bên trong Long Mạch.



Tổ Long cường đại căn bản khó có ai tưởng tượng, cho dù chư thần gặp nó cũng nhượng bộ lui binh.



Không thể không nói, Tâm Kính xác thực cường đại, đem thần sắc, hình ảnh, khí tức của Tổ Long diễn hoá sống động như thật.



Tổ Long tức giận nhìn Hùng, nhưng hắn lại nở nụ cười. Bởi vì hắn biết lão rồng chỉ giả bộ thôi, thực sự lão không muốn giết hắn.



Thân hình khổng lồ của Tổ Long không ngừng run rẩy. Gần kề vài cái hô hấp, Tổ Long liền thình lình tan vỡ, hóa thành vô số điểm sáng rồi tan biến.



Sau đó, một đạo khí tức cường đại tiếp tục xuất hiện, âm dương nhị khí điên cuồng hội tụ như muốn diễn hoá thứ gì đó.



Hùng cười cười mặc kệ Tâm Kính thể hiện. Nó đang muốn diễn hoá Hắc Thiên, đây không phải là tự tìm chết sao?



Oanh oanh oanh!



Âm Dương giới rung chuyển.



Ngay lúc này, một cái bóng xuất hiện, cái bóng này vô cùng mơ hồ, không thấy rõ mặt mũi. Cái bóng toả ra uy thế ngập trời, trấn áp vạn vực, uy hiếp thương sinh.



Dù chỉ là cái bóng mơ hồ khó thấy rõ mặt, nhưng cái bóng đứng đó khiến toàn bộ Âm Dương giới run rẩy. Cái bóng như đang đứng trên thương thiên đại đạo, dẫm đạp thiên địa dưới chân.



Cái bóng xuất hiện, bất luận tồn tại cường đại như thế nào đều trực tiếp quỳ đến trên mặt đất.



Tà Đế sợ hãi nhìn cái bóng, hắn có nghe chút ít về chiến dịch năm đó.



Thời đại đó, hai bên đánh tới thiên địa băng diệt, thời không xoay ngược, Nguyên giới tan vỡ, luân hồi chảy loạn.



Gần như toàn bộ chúng thần Nguyên giới tham gia chiến dịch đó, nhưng vẫn thất bại.



Sau trận chiến, Hỗn Nguyên Thiên Đế vẫn lạc, thần tướng vô địch chết trận, Chiến Thiên quân đoàn, toàn quân bị diệt.



Một tiếng rắc vang lên.



Sau khi cố gắng diễn sinh ra cái bóng, Tâm Kính nứt toát, vết nứt như mạng nhện lan ra khắp bề mặt. Cái bóng cũng theo đó tan biến.



Hùng thở phào một hơi, cũng may tên đó không tới. Hắn mà tới, cả đám chết chắc, Âm Dương giới cũng bị oanh sập.



Tâm Kính đúng là to gan lớn mật mà, đang yên đang lành, nó lại muốn mô phỏng Hắc Thiên. Kết quả, nó bị thiên phạt oanh hấp hối.