Anh Hùng

Chương 124 : Sáng tạo sinh mệnh

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


Sau khi biết chuỗi hạt châu này thật ra chỉ khắc một chữ bình thường, Hùng không còn một chút hứng thú nào, hắn quay sang Thúy Vân, nói:



-Nha đầu, chảy cả nước miếng rồi kìa.



Lúc này, Thúy Vân hồi phục tinh thần, nàng tưởng mình hoa mắt liền lắc lắc đầu, thì thầm:



-Ta bị làm sao vậy?



Hùng thầm cười trộm, nhỏ giọng trêu đùa nàng.



Đồng thời, Hùng có thể cảm nhận được, phía bên kia không ngừng có ánh mắt sắc bén quét về phía hắn, chắc chắn của tên Thúc Sinh kia rồi.



......



-Hai trăm vạn hào... lần thứ ba...



Một búa gõ xuống, một cái giá siêu cấp trên trời đã quyết định giá cuối cùng của Vô Tự châu. Khi giao chuỗi phật châu cho Nhất Kiếm Phá Thiên, Cố Hồn vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, nhưng bất kỳ ai cũng biết rằng, trong lòng lão lúc này nhất định đang nở hoa. Hai trăm vạn vượt xa giá trị chuỗi phật châu này.



Phanh! Một tiếng. Chuỗi phật châu vỡ vụn, thành từng hạt bụi phiêu tán trong không khí.



Ngay khi có được, Nhất Kiếm Phá Thiên trực tiếp đem chuỗi phật châu chém vụn, vẻ mặt không hề biến sắc, lại càng không đau lòng hay tiếc rẻ gì, mà vẫn bình tĩnh như vừa làm một việc bình thường vậy.



Mọi người thấy vậy cũng không ngạc nhiên, mà còn âm thầm gật đầu. Bỏ hai trăm vạn ra mua một chuỗi phật châu rồi chém nát, chỉ có thể là Nhất Kiếm Phá Thiên.



Mọi người đều biết, Nhất Kiếm Phá Thiên luôn một lòng theo kiếm đạo, bảo vật công pháp tuyệt thế làm lay động tới kiếm đạo của hắn, đều bị một kiếm chém vụn.



Có tin đồn rằng Nhất Kiếm Phá Thiên dùng kiếm trảm cả tình. Lúc đó, hắn còn tự tay chém hết người thân cùng bạn bè, để củng cố đạo tâm vững như bàn thạch của mình.



Khi bắt đầu bước vào con đường tu đạo, Nhất Kiếm Phá Thiên từng hướng thiên địa phát thệ:



Bảo vật ảnh hưởng đạo tâm của hắn, chém!



Người cản trở hắn thành đạo, chém!




-Quyển sách kia thực sự của Du Nguyên đại thần?



- Bẩm đại nhân, trải qua giám định quyển sách này xác thực là của Nguyên Du đại thần.



Cố hồn trả lời:



-Du Nguyên đại thần chưa từng có truyền nhân. Ngài luôn một lòng hướng đạo, trước khi rời đi, ngài chỉ để lại một cuốn sách này.



-Rời đi! Một số lão già hai mắt nhìn nhau.



Cố Hồn nói tiếp:



-Chắc các vị cũng biết, đạt tới Võ Thần liền có thể sáng tạo sinh mệnh, có khả năng rời khỏi giới này.



Nghe Cố Hồn nói, mọi người trầm mặc. Bọn họ sống tại đây vô số năm, tồn tại, già yếu rồi chết đi, nhưng họ đều không biết mình sinh ra từ đâu. Bọn họ không có khả năng sáng tạo sinh mệnh. Họ không có con cháu, hay truyền nhân của mình.



- Sáng tạo sinh mệnh là cái gì?



Lúc này, cô nàng bát quái Thúy Vân hỏi. Nàng lần đầu nghe tới chuyện này.



Kim Trọng ngưng trọng, nói:



-Đó là chuyện của ông trời. Từ xưa tới nay, không ai có khả năng sáng tạo sinh mệnh. Chỉ khi đạt tới Võ Thần mới có một phần cơ hội này.



Thúy Vân mờ mịt cái hiểu cái không.



Nghe Kim Trọng nói vậy, Hùng lắc đầu. Âm Dương giới không thể sáng tạo sinh mệnh không phải do trời. Mà do chính bọn họ, bọn họ không phải ngươi thực sự. Việt Nam đại lục, nam nữ xếp hình liền có thể sáng tạo sinh mệnh nhưng nơi này thì không thể.



Hùng quan sát Thúy Vân một lượt, truyền âm nói:



-Nếu nàng muốn sáng tạo sinh mệnh, ta có thể giúp nàng.



Thấy Thúy Vân ngạc nhiên nhìn mình, Hùng nói tiếp:



-Trên người ta có dương khí, mà nàng có xử nữ nguyên âm, trăm phần trăm tương dung với nguyên dương của ta. Chúng ta hợp thể âm dương, chắc chắn có thể dáng tạo sinh mệnh....



Nghe Hùng nói nói vậy, mặt Thúy Vân đỏ như gấc. Con mắt nàng rõ ràng trừng lớn hơn rất nhiều. Rõ ràng tên này đang gạ nàng xếp hình mà còn nói hay như hát vậy.



Thúy Vân lườm Hùng:



-Lưu manh.