Anh Hùng

Chương 4 : Phản ứng sinh lý

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


Sau khi tách khỏi con mèo, Hùng đi qua khu rừng. Nửa tháng sau, vừa đi vừa tu luyện Hùng tới Thanh Hà thành. Tu vi đạt tới võ sư sơ cấp.



Ngoài thành, một bóng dáng mặc bạch y, tay cầm trường kiếm yểu điệu bước đi. Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho trang phục của nàng lất phất bay theo gió. Nhìn gần thì đó quả thật là một đại mĩ nhân, khuôn mặt đó ánh mắt đó có thể khiến cho vô số nam nhân không uống rượu mà phát say vì tình. Đôi mày lá liễu, cặp mắt trong như nước hồ thu, chiếc mũi nhỏ xinh xinh đặt trên đôi môi anh đào chúm chím kết hợp với làn da trắng như tuyết, đặc biệt thêm vào đó là khí chất dịu dàng phát tán một cách tự nhiên từ thân thể khiến cho con người ta cảm giác như là đang được sống giữa những ngọn gió xuân mơn man thổi. Cô gái này là Ngô Ái Vân. Mọi người thường gọi nàng Vân Ngô tiểu thư, 19 tuổi thực lực đại võ sư, mỹ nữ đẹp nhất thành Thanh Hà. Bao nhiêu thiếu niên tài tuấn nằm mơ được chịc nàng.



Hùng nhìn chằm chắm vào cô gái xuất hiện bên đường, cảm giác khát vọng, ham muốn tràn ngập.



-Đây là phụ nữ sao.



Hùng thì thào khô khốc, hắn vội bước tới chặn nàng lại.



-Cô nương xin dừng bước.



Nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt, cô gái dừng lại nghi hoặc nhìn Hùng.



-Tại hạ Trần Anh Hùng không biết cô nương có thứ gì khiến cây côn th*t tại hạ hứng lên đập thình thịnh.



Anh Hùng chỉ vào đũng quần đang nhô cao của mình vô tư hỏi.



-A! Dâm tặc.



Cô gái la lên rút kiếm chỉ vào Hùng.



- Nàng không nên hiểu lầm, bao năm nay nó vẫn bất động. Ta chỉ muốn biết nàng dùng biện pháp gì khiến côn th*t của ta biến đổi thôi!



-Phi Vũ Kiếm! Cô gái cầm kiếm lao vào chém Hùng.



Người ven đường tụ tập lại xem xì xào bàn tán:



-Đẹp trai mà dâm vãi.



-Tiểu tử đúng sắc đảm bao thiên, con gái thành chủ cũng dám chọc. Đúng là nghé con không sợ hổ.




-Hắc. Ai biết được, thanh niên FA lâu năm nơi nào chạy ra đây, thấy gái thèm chảy nước dãi kìm lòng không được, không biết tán gái để ta chỉ cho.



-Phi! Linh cẩu ngươi còn sủa được. Hôm trước ai tán con mụ mập hàng xóm mãi éo đổ.



-Con mẹ nó Cương sẹo có giỏi nói lại xem nào...



Thanh niên Linh lao tới đấm đá.



Đối với nữ nhân Hùng như một tờ giấy trắng. Không biết đó là thiên tính yêu thích cái đẹp của nam nhân.



-Oa thật to tròn, thật tròn... nẩy nẩy nẩy...



Vừa tránh né vừa liếc nhìn mông ngực nhún nhảy của thiếu nữ lắc qua lắc lại. Hùng chỉ muốn đưa tay nắm lấy. Nữ tử này không ngờ lại đẹp tới vậy. Mặc dù kiếm pháp nàng khá cao nhưng không có bao nhiêu sát ý chỉ muốn giáo huấn mình. Nhưng trước mặt kẻ tu Hỗn Nguyên Quyết là hắn, Phi Vũ kiếm pháp của nữ tử này chỉ là múa rìu qua mắt thợ, lộ ra đầy sơ hở. Đương nhiên, Hùng không biết sao nữ tử này chém mình.



Biết là con gái thành chủ, cảm thấy không ổn Hùng lắc mình vào thành chớp mắt đã biến mất.



-Hừ! Dám đùa bỡn ta.



Vân Ngô tức tối thu kiếm dậm chân, trên mặt nộ khí chưa tiêu, chuyện mất mặt lúc nãy lại tái hiện trở lại, nghĩ tới lúc nãy hắn cứ nhìn chằm chằm ngực, mông mình. Nàng càng nghĩ càng tức giận. Tại sao cái tên gia hoả ấy lại dám vũ nhục mình chứ!



.....



Thanh Hà thành thuộc thành thị cấp trung dân cư vài vạn người. Trong đó đa số võ sĩ, võ sư. Ở đây đại võ sư được coi là cao thủ. Thành chủ Ngô Chiến tu vi võ tướng đỉnh phong hiền lành không ức hiếp dân chúng nên trong thành người dân có cuộc sống khá ổn định.



......



Hùng không biết rằng mình đã đắc tội với một đại mỹ nữ. Lúc này hắn tay đang cầm mấy chiếc bánh ăn ngồm ngoàm ngó đông ngó tây cảm giác mọi thứ rất mới lạ.



-Ngon thật! Có đồ ăn ngon! Có gái đẹp. Như này mới gọi là sống.




-Ài!



Nhớ lại năm tháng một mình sống cô đơn tịch mịch trước đây Hùng cảm thán.



-Có con mèo đây thì tốt rồi có thể hỏi nó một số thứ không biết.



-Mew meo meo.



Vừa nhắc tới Hùng trố mắt nhìn:



-Như vậy cũng được



Một thiếu nữ mặc bộ đồ xanh nhạt, vẻ đẹp khiến chúng nhân kinh ngạc, dáng người nàng dong dỏng cao, thân hình lại không kém phần nóng bỏng, luận về dung mạo, dường như còn đẹp hơn Vân Ngô một phần, nhãn thần luôn mang tiếu ý làm mê hồn chúng nhân, tiếng cười phảng phất như muốn nhiếp hồn người, khiến nam nhân không thể không mê say. Trong lòng nàng đang ôm con mèo trắng lông mượt như nhung, đứng bên quầy hàng trang sức. Bên cạnh thanh niên anh tuấn y phục màu đen, bộ dáng hoa si ra sức quẫy đuôi lấy lòng thiếu nữ.



Mèo trắng ngây ngô thi thoảng dụi dụi đầu vào bộ ngực nhô cao của thiếu nữ hưởng thụ kêu vài tiếng: miu..mew...meoo..



Hùng líu lưỡi khi thấy biểu hiện của con mèo. Nhận thấy có sinh vật khác lạ quan sát mình mèo trắng ngó qua chớp chớp với Hùng. Cái mồm cong lên đắc ý như muốn nói gì đó.



Có kinh nghiệm lần trước Hùng không dám lỗ mãng nữa vận khí toàn thân xua tan xao động trong người đối với cô gái kia, hắn kéo 1 thanh niên trên đường lại.



-Vị đại ca này cho tại hạ hỏi cô nương kia là?



Thấy Hùng đẹp trai, thanh niên tỏ vẻ ghen ghét nhìn Hùng với ánh mắt khác lạ:



-Kia là Như Ý tiên tử của Bách Khoa viện. Ngươi đừng mơ tưởng ăn thịt thiên nga.



- Bách Khoa viện!



Anh Hùng vẻ mặt mờ mịt.



-Ngươi từ trên núi xuống à. Bách Khoa viện cũng không biết.



-Tại hạ thực sự không biết mong chỉ giáo?



-Bách Khoa viện, Hàng Không viện, Y Dược viện, Công Nghệ viện tứ đại học viên của đại lục cao thủ nhiều như mây. Là nơi người trẻ tuổi chúng ta hướng tới. Lần này Bách Khoa viên chiêu sinh ở Thanh Hà thành.



-Đa tạ!



Quyết định tham gia Bách Khoa học viện Hùng rời đi.