Anh Hùng

Chương 43 : Gặp lại Mộng Hương

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


Sau khi Hùng phóng ra ngoài cảm giác cơ thể ngày càng bừng bừng hắn biết không ổn, dâm dược này thật mạnh a.



Cứ nghĩ tới khuôn mặt trữ điền bôi son trát phấn thành khuôn mặt xinh đẹp, Hùng lại rùng mình tỉnh táo hơn hẳn. Hùng cắn răng phóng đi.



-Đen vãi! Cứ tưởng cưới được vợ đẹp, ai ngờ....



Thấy Hùng đấm mình rồi lao đi, My gào thê lương:



-Tại sao? Tại sao chứ? Người ta chỉ muốn là chính mình thôi.



-Người đâu bắt hắn lại!



-Hừ chàng đẹp trai như vậy sao ta để chàng thoát được.



My cùng nhóm hai tên Võ Tôn với hơn mười võ vương hộ vệ đuổi theo.



-Tướng công chờ thiếp! Thiếp giúp chàng giải độc!



Nghe tiếng hò hét phía sau, cứ nghĩ tới cảnh khi bắt về bị tên điên kia hiếp, Hùng hoảng sợ hô to:



-Trấn Thiên Thể Thuật- Kinh môn! Khai.



Ầm ầm ầm cơ thể Hùng vang lên tiếng nổ như pháo, lực lượng tăng vọt lao nhanh đi.



-Hức người ta còn cái lỗ chờ ca khai này.



-Ca muội yêu huynh.



-Ca ca...



-Ca....



Thấy Hùng tốc độ tăng vọt như Võ Tôn, My gào to hướng tới phía hắn.



-Ca cái quỷ à! Làm ơn tha cho ta đi!



Hùng bỏ chạy thục mạng về phía Hà Nội thành. My với đám võ vương bị bỏ rơi phía xa. Chỉ còn hai Võ Tôn đuổi theo Hùng.



Nhìn Hùng mất dạng My bực mình về tìm ông nội.



-Ông nội giúp con bắt hắn về đi? Con muốn chơi hắn.



Lão già lưng còng chống gậy thở dài:



-Tạo nghiệt à! Không ngờ dòng họ Nguyễn có mỗi đứa con trai lại thíc đàn ông. Cũng may thiên phú cháu cao nên ông chiều cháu vậy.



My mừng rơn lông mũi rung lên, giọng ồm ồm:



-Cảm ơn ông nội.



Lão già phóng thẳng lên trời đuổi theo Hùng.


Lão già quay sang Hương giải thích, không động thủ là tốt nhất.



Hùng hô to, giãy giụa:



-Lão già đáng chết ai là cháu rể lão.



Hương suy nghĩ một hồi, thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên:



-Ta cứu huynh, huynh phải đáp ứng ta 3 điều kiện.



Hùng trần chừ, cảm giác thân thể càng nóng, vô lực biết dâm dược ngấm vào kinh mạch, Hùng cắn răng:



-Được ca đáp ứng nàng.



Lão già tức giận:



-Hừ vậy thì đừng trách lão phu! Ám Nhiên chưởng.



Lão cách không tung ra một chưởng đen xì hướng tới Hương khiến gió rét rít gào, khí tức tà ác âm trầm lan toả.



Hương không đón đỡ chưởng phong, vèo một tiếng tóm lấy Hùng rồi lao đầu bỏ chạy.



Lão già không ngờ thân pháp Hương lợi hại như vậy liền vận khí đuổi theo.



Mộng Hương đang liều mạng chạy ai ngờ thấy Hùng thở ra nhiệt khí nóng bỏng, chim cứng lên chọc chọc vào người nàng.



Ngửi mùi hương thơm ngát trên người nàng, dục hoả Hùng bùng cháy, như bạch tuộc quấn chặt lấy nàng.



Hùng leo lên ôm chặt lấy eo của nàng, hai chân kẹp chặt lấy người nàng, đầu rúc vào trong lồng ngực Hương, hưởng thụ sự mềm mại của hai trái đào tiên, hai tay Hùng xoa nắn mông nàng, khiến tim Hương đập liên hồi, thân pháp gián đoạn.



- Ngươi buông tay ra? Lão sắp đuổi tới kìa!



Khuôn mặt Mộng Hương thoáng ửng hồng, lộ ra vẻ ngượng ngùng, dụ người đến cực điểm, tản ra vạn chủng phong tình, nàng truyền ít linh khí vào giải khai cầm cố đan điền khiến hắn thanh tỉnh chút ít.



Hùng tiếc nuối buông tay, hắn biết lão già kia đang đuổi theo nàng không được phân tâm.



Hùng lấy ra Trấn Thiên Bi nhỏ bằng nắm tay nói:



- Nàng truyền ít linh lực vào đây.



Hương nghi hoặc nhưng cũng truyền linh lực vào.



Hùng cũng truyền linh lực vào giả dạng khí tức mình với Hương ném đá về một hướng hô:



-Giúp ca đánh lạc hướng lão, xong rồi về tìm ca nhé.



Hòn đá giật giật lao nhanh theo hướng khác. Mộng Hương giật mình, viên đá nhỏ hiểu tiếng người.



“Chúng ta thu liễm khí tức ẩn nấp bên dưới thôi.” Hùng nhắc nhở.



-Nó nó có sao không! Hương chỉ chỉ viên đá toả khí tức hai người đang lao nhanh.



-Không sao đâu.



Hạ xuống ẩn nấp trong bụi cây dục hoả Hùng lại bùng phát, hắn thò tay xoa đùi Hương, miệng phả hơi nóng bên tai nàng:



-Hương nhi giúp ca giải độc đi mà.



Bịch.. ầm ầm



Hương lao vào đấm đá Hùng túi bụi, khiến người hắn bầm tím khắp nơi, đầu sưng phù thành đầu heo.



-A! Nàng làm gì vậy!



-Hừ dám chiếm tiện nghi của ta.