Anh Hùng

Chương 79 : Qua Cầu

Ngày đăng: 02:13 19/04/20


Sau một hồi nghe ngóng Hùng biết được cây cầu này lợi hại ra sao. Cây cầu mang màu đỏ - màu của sự sống, của mọi nguồn hạnh phúc. Cây cầu như nối liền đất trời.



Cầu Thê Húc là nơi khảo nghiệm thiên phú, tiềm lực, căn cơ của võ tu. Khảo nghiệm này không liên quan tới tu vi, chỉ cần bước lên cầu đều bị áp chế, tu vi càng cao áp lực càng mạnh, tiềm lực, căn cơ ai cao thì sẽ càng đi được xa.



Ức vạn vạn năm trôi qua, thiên kiêu viễn cổ, Võ Thần vô địch, chưa từng có ai bước qua 160 ô nhỏ bé kia.



Bùng!



Ai da!



Cố gắng bước tới ô 101, Tùng Sơn Thánh Tử bị chấn văng ra bên ngoài cây cầu. Hắn ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Mấy tên đệ đang hò hét thấy vậy liền chạy tới hỏi thăm.



Lúc này, chừng hơn chục người bước lên cầu, ai nấy đều có dao động linh lực cường đại, thực lực phần lớn đều là Võ Đế. Những người đa số là thiên tài Việt Nam đại lục. Trong đó có 2 lão già khọm. 10 người chớp mắt đã đi tới ô 70, dần dần mới lộ vẻ khó khăn, tốc độ bắt đầu chậm lại, tới 100 ô đều chán nản bỏ cuộc rời đi.



Hùng đưa mắt nhìn đền cổ phía xa kia, hắn mơ hồ có cảm giác quen thuộc, hắn quyết định thử đi tới đó xem sao.



- Chúng ta lên cầu.



Hùng nói.



- Đi thôi! Đi thôi!



Tiểu Vi vỗ tay kêu lên, nàng dù sao cũng còn bé, nơi nào có náo nhiệt lập tức lao vào.



Hùng bế Tiểu Vi cùng Luật, Dương bước tới cây cầu.



Tiểu Vi nhảy xuống nhanh chân chạy tới phía trước. Luật, Dương bước theo.



-Một hai ba bốn.... Một trăm...



Tiểu Vi tinh nghịch, vừa cười hì hì vừa đếm.


Ầm!



Sát khí mãnh liệt trên người Dương bắn lên trời, tuy chỉ có trăm trượng, nhưng màu sắc lại bí ẩn bất đồng, một màu ám kim kỳ lạ mà tinh túy, mang theo sát khí vô tận. Sau 111 ô Dương bỏ cuộc.



Đám người xung quanh chết lặng không ngờ kỉ lục viễn cổ liên tiếp bị phá. Cả đám quay sang thanh niên còn lại đang ôm cô nương kia. Thanh niên này hình như là tâm điểm của đám người, bộ dáng khá trâu. Không biết thanh niên này có thể phá kỉ lục hay không?



Rất nhiều người nhìn vào Hùng, tin rằng hắn có thể đột phá kỉ lục.



Dưới ánh mắt mọi người Hùng đặt chân xuống cây cầu, khí thế vô hình lập tức ép tới, uy áp nặng nề phủ xuống người hắn, không khí như ngừng trôi, tạo thành vô số ngọn núi đè nặng lên người Hùng khiến hai chân nặng như đeo chì.



Bụp!



Sau bốn ô, Hùng bị ép nằm bẹp dán tứ chi xuống đất.



Đám người xung quanh trợn mắt, cằm như muốn rớt xuống, nhìn bộ dáng tên kia trâu như vậy mà chỉ đi được 4 ô. Tên này phế vật cỡ nào? Tu vi Võ Tôn mà tiềm lực ít như vậy, hay hắn dùng đan dược tấn cấp từ trong bụng mẹ?



Hùng đứng dậy xoa xoa tay, xấu hổ:



-Ách, cái kia ta bị trượt chân.



Hùng xấu hổ a, không ngờ mới 4 ô mà đạo phân thân nay đã nằm bẹp. Thần Thuật này nếu ngươi khác tu luyện thành hai người, lực chiến tăng mạnh nhưng với hắn có vẻ hơi phế a.



Tâm niệm vừa động phân thân liền vào trong Trấn Thiên Bi, vài giây sau bản thể Hùng xuất hiện. Hùng vô sỉ gào to:



-Xem ta phá 160 cái ô cùi bắp này.



Mọi người khinh thường:



-Về nhà đi cu, ở đó nhảy nhót cái gì.



-Không biết xấu hổ.



-Tội nghiệp, có ai muốn làm phế vật cơ chứ.



Đa số người nơi đây bỏ vào bên trong không thèm xem. Ở đây làm gì, không bằng vào bên trong tìm kiếm cơ duyên.



Mặc dù khi nãy Hùng bị dán xuống, nhưng một số tồn tại viễn cổ cảm nhận Hùng hiện tại rất mạnh, họ đều nhìn sang xem hắn bước được bao nhiêu ô.



-Đại ca vô địch.



Tiểu Vi nhảy lên hò hét trợ uy.