Anh Hùng

Chương 91 : Thiêu đốt tổ vật

Ngày đăng: 02:14 19/04/20


Bá Dục đang ôm Thúy thì đột nhiên có một cỗ sát khí nồng đậm phát ra, trong nháy mắt đã bao trùm vài trăm mét. Trong lòng Bá Dục chấn động, vẫn còn chưa kịp có phản ứng, thì Dương vận Thất Sát Trảo hung ác đánh thẳng tới ngực của Bá Dục. Bá Dục quay lại, nhìn con kiến Võ Tôn kia tấn công mình, trong lòng hắn cảm thấy cả kinh, không ngờ Võ Tôn phát ra sát khí khinh khủng như vậy. Bá Dục hung ác nói:



-Muốn chết!



Oanh!



Bá Dục toả ra khí thế đỉnh Võ Thánh chấn tới Dương. Trong ấn tượng của Bá Dục, hắn đúng là chỉ cần dùng khí thế, cũng có thể giết ngàn tên, vạn tên Võ Tôn. Nhưng khi hắc trảo kia đánh xuyên khí thế lao tới người, thần sắc của Bá Dục cũng phải biến đổi, hắn đẩy Thúy ra, tung quyền đỡ trảo kia.



Phanh!



Dương bị chấn phun máu bay đi. Sau một quyền, hắn bị thương khá nặng.



-Thần Thuật – Thất Sát Trảo – Đoạt Mệnh Sát.



Dương gào to liều chết xông tới. Mỗi một trảo đều toàn lực mà phát ra, muốn dồn Bá Dục vào tử địa.



Phanh!



Dương bị oanh bay, máu phun khắp người. Nằm im không động đậy được.



Bá Dục định tấn công, Thúy chạy tới che trước Dương, nói:



-Tha cho huynh ấy, ta đi theo ngươi.



Bá Dục cười to:



-Yên tâm, ta không giết hắn, để hắn nhìn ta chơi nàng, như vậy mới kích thích.



Dương nổi giận cố gắng đứng lên, lao tới Bá Dục.



Thúy khóc như mưa, nói to:



-Dương sư huynh, muội không việc gì đâu, huynh mau chạy đi. Huynh không phải là đối thủ của hắn đâu, huynh hãy quên muội đi, cố gắng sống cho tốt. Muội cả đời này vĩnh viễn chỉ yêu thương huynh, vĩnh viễn chỉ yêu thương một mình huynh mà thôi, huynh phải ghi nhớ đấy. Nếu có kiếp sau, muội sẽ chỉ yêu thương một mình huynh thôi, đến lúc đó hy vọng huynh sẽ chấp nhận muội. Chạy mau đi, không cần phải quản tới muội.



Dương tiếp tục tấn công Bá Dục. Cho dù phải chết, hắn cũng không chịu ly khai khỏi nơi này. Bởi vì hắn hiểu được, một khi hắn rời khỏi đây, Thúy tuyệt đối sẽ không tránh khỏi kết cục bị cưỡng gian.
Đem nàng đặt vào trong nhẫn trữ vật, Dương đứng dậy nhìn Bá Dục đang khôi hài nhìn mình, sát khí Dương bốc lên ngùn ngụt.



-Là hắn... là hắn hại chết nàng! giết...



Dương thiêu đốt tổ vật, trên trán hắn hiện lên hình con chim ưng màu đen lấp loé, khí thế điên cuồng kéo lên: Võ Tôn... Võ Quân.... Cao cấp Võ Thánh. Dương nhìn sang Bá Dục đầy cừu hận, nói:



-Ta thề cả đời này sẽ bất chấp tất cả để giết ngươi, giết cả nhà ngươi.



Bá Dục âm hiểm cười phá lên:



-Tiểu tử, chỉ bằng vào một chút tài mọn muốn giết ta ư? Ta xem ngươi đang nằm mộng giữa ban ngày thì có.



Dương vẫn lạnh lẽo như băng, không hề để ý đến lời đối phương, thân thể nhoáng lên đã xuất hiện trước mặt Bá Dục, một trảo đơn giản lao thẳng vào ngực Bá Dục. Ánh mắt Bá Dục chớp động, nắm tay rung lên, đón đỡ công kích của Dương. Hai đạo kình phong va chạm, Bá Dục chấn động, không tự chủ được lui về sau hai bước, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn đối phương, không ngờ bí pháp thằng này lợi hại như vậy đề thăng vài đại cảnh giới mà sức chiến đấu vẫn mạnh như vậy.



Dương cũng lui về sau hai bước, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, cừu hận vô biên trong lòng biến thành lực lượng dung hòa vào linh khí. Hận ý tỏa ra càng ngày càng dày đặc, từ xa đã có thể cảm giác được. Dương vỗ một trảo thật mạnh vào ngực, phun ra một ngụm máu với nội tạng. Dương tự hủy đan điền, kinh mạch, gào lên:



-Thần Thuật – Thất Sát Trảo - Thiên Địa Thất Sát.



Thanh âm lạnh lùng như hàn băng cắt nát chân trời, mang theo theo phẫn nộ vô cùng, như muốn giết sạch thiên địa.



Toàn bộ nghìn mét xung quanh nhuộm thành màu đen đậm đặc tạo nên Sát vực. Dương hình thành ngụy vực lao tới Bá Dục.



Cảm nhận sát khí đáng sợ kia, Bá Dục gầm lên:



-Thần Thuật – Bá Vương Thần Quyền



Dứt lời, nắm tay Bá Dục biến lớn giống như ngọn núi, đè xuống, mang theo khí thể hủy thiên diệt địa trùm lấy thân thể Dương.



Ẩm ầm ầm!



Trảo, quyền va chạm chấn vụn toàn bộ mọi thứ vài ngàn mét xung quanh.



Thân thể Bá Dục lảo đảo, phun ra máu tươi ướt đẫm cả ngực, trong mắt mang theo sự kinh ngạc đến cực điểm. Hắn không cam lòng nhìn Dương. Dương sau khi phá được hộ thể cương khí của Bá Dục thì cũng bị quyền của Bá Dục đánh trúng, cả người bị vùi sâu trong đất cát. Trận đánh này kinh thiên động địa, cho dù Võ Đế nhìn thấy cũng sợ hãi.