Anh Hùng
Chương 97 : Hấp thu linh tuyền
Ngày đăng: 02:14 19/04/20
Bên trong Long Mạch, từng đợt long ngâm vang lên, long khí vô cùng vô tận như là thác nước xông lên thiên không, vô số thiên địa thần vật “ linh tuyền ” dạng hơi, thao thao bất tuyệt dâng trào.
Trên không trung nơi đây, có rồng bay phượng múa, có chư thần giảng đạo, có tiên nhạc vang vọng,....
Hùng lấy ra quần áo mặc vào, rồi dùng Thiên Thư che lấp khí tức của mình. Một đường cẩn thận, giống như ẩn thân, không ngừng đi tới dòng sông kia.
Một ngày sau đó, hắn rốt cục thấy được dòng sông!
Rống!
Một tiếng rồng gầm xông thẳng tới chân trời, sau đó là một đạo dao động không rõ tản ra, có một loại cảm giác làm cho người ta phát ra kính sợ vô cùng từ đáy lòng.
-Là nó!
Hùng ngưng trọng nói, hắn càng thêm cẩn thận đi lên, hắn không muốn bị đánh đập a. Tuy rằng thấy được dòng sông, nhưng khoảng cách vẫn còn rất xa, lại là nửa ngày sau, hắn rốt cuộc tới bên bờ sông.
Dòng sông rộng khoảng 20 mét, dài 100 mét, linh tuyền chậm rãi lưu động theo quy luật nhất định, tựa như dòng nước gợn sóng lăn tăn. Ở trên mặt sông có vòi linh tuyền phun lên giống như vòi nước, nhưng phun không cao, chỉ có ba mét mà thôi. Vừa nhìn thấy linh tuyền, tim Hùng đập thịch thịch. Linh tuyền nhìn cùng nước phổ thông không khác nhau, nhưng mà nhìn kỹ, lại phát hiện điều không tầm thường. Linh tuyền trong suốt sáng bóng nhàn nhạt, thời điểm cẩn thận quan sát, lại không phải màu trắng trong suốt mà là một màu xanh biếc như nước biển. Từng hạt linh tuyền như từng khỏa tinh thần, từng khỏa từng khoả xếp chồng lên nhau. Ở bên trong dòng sông, từng hạt linh tuyền so với hạt bụi còn muốn nhỏ gấp trăm lần, ngàn vạn hạt linh tuyền dạng nguyên tử liên kết với nhau theo quy luật nào đó tổ hợp thành phân tử, vô số hạt phân tử tập hợp tạo nên vô số hạt linh tuyền to như giọt nước.
- Đồ tốt! Đồ tốt!
Vừa thấy được linh tuyền, Hùng thèm thuồng liếm môi.
Từng là Thiên Đế, chưởng quản đất trời, dạng bảo vật gì hắn chưa từng gặp qua, dù là bảo vật được người xưng đệ nhất thiên hạ, hắn cũng gặp qua. Lúc trước hắn toàn dùng linh tuyền tắm gội, súc miệng, đánh răng. Bây giờ ngay cả một giọt cũng không có mà uống, bất hạnh a.
Hùng lấy ra cái bình sứ múc linh tuyển.
Bùm!
Bình sứ vỡ vụn.
Thiên địa uẩn dục ức vạn năm không phải bình sứ của hắn có khả năng chứa nổi, phải biết, trong một giọt nước nhỏ chứa vô số khỏa tinh thần, mỗi khoả nặng tựa một ngôi sao nhỏ. Bình sứ sao có khả năng chứa nổi đây.
Hô…
Thở ra một ngụm trọc khí. Hùng tiếp tục bơi xuống đáy sông.
Một ngày sau, sâu dưới đáy sông xuất hiện một viên gạch màu trắng đục, xung quanh có hỗn độn oanh chuyển.
Tim Hùng đập bịch bịch, kia chính là tinh thạch a.
Hùng từ từ lại gần rồi cạo một ít bột ra, cẩn thận cất đi. Không phải hắn không muốn lấy nhiều, mà nếu hắn lấy linh thạch đi, long mạch bất ổn, thiên địa mất cân bằng, Bắc Vực sẽ gặp tai ương.
Thở phào một hơi, Hùng bơi lên.
Vừa ngóc đầu lên, một cái đầu rồng to lớn ập ngay trước mặt. Thấy nó đang tròn mắt nhìn mình, không khí có vẻ lành lạnh, Hùng méo mặt, hèn gì hắn cảm thấy dễ dàng như vậy, thì ra nó đứng trên bờ chờ mình chui đầu vào.
Hùng nhảy lên bờ, mỉm cười nói:
- Xin chào!
Long tổ nhìn chằm chằm Hùng:
-Tiểu tử ngươi còn dám tới đây?
Hùng tỏ vẻ xấu hổ, nói:
-Ách, cái kia... dù gì cũng là bằng hữu, ta tới thăm ngươi không được hay sao?
Long tổ nổi giận gầm lên:
-Tiểu tử chết tiệt, có ai đem bằng hữu dẫm dưới chân hay không?