Anh Luôn Ở Bên Em

Chương 28 : Ngoại truyện 2.2

Ngày đăng: 13:15 19/04/20


Đi đến trước bàn cờ, hắn ngại tới mức không dám nhìn Phó Nguyên Đạc. Ngược lại, Phó Nguyên Đạc không hề để bụng, đôi mắt đen lấp lánh, cười nhẹ: "Vì cầm quân trắng thì huynh cũng sẽ thua, chi bằng ra vẻ phong độ một chút."



Phó Nguyên Tranh nhìn hắn ta đặt quân cờ cuối cùng xuống, chỉ cảm thấy đau lòng: "Tứ ca chơi cờ đâu kém đệ..."



Tứ ca hắn lãnh đạm đáp lại: "Thua là thua, cần gì phải viện lý do nhiều thế. Nếu không vì quá ngay thẳng thì với tư chất của đệ đã có thể kế thừa cái chí của ông nội, thậm chí còn làm tốt hơn."



Phó Nguyên Tranh không hiểu vì sao tứ ca lại nói hắn như vậy.



"Có một số chuyện, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì không cần từ thủ đoạn." Tứ ca thong dong nói.



Phó Nguyên Tranh đột nhiên ngước nhìn lên, khó tránh khỏi kinh ngạc. Với sự thông minh của hắn thì dường như hắn đã đoán ra chuyện gì đó, nhưng lại không dám tin mà hỏi: "Tứ ca, lẽ nào chuyện nọ là huynh làm?"



Phó Nguyên Đạc cười cười khó đoán: "Nếu đệ cảm thấy là vậy thì đúng là vậy đi."



Tay cầm cờ của hắn khựng lại, hóa ra chuyện ngã ngựa không phải là ông trời giúp, mà là do con người làm.



Ngày hôm sau, Phó Nguyên Tranh vừa ăn xong bữa sáng liền vội vàng đi ra ngoài. Không ngoài dự đoán, Lục Uyển Ngọc mặc một bộ đồ nam ngồi ngăn ngắn ở bàn ngoài cùng của quán trà. Đợi hắn vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh thì Uyển Ngọc liền cười: "Là huynh, đúng không?"



Lúc đầu hắn ngẩn người ra, nhưng sau đó hiểu cô nhắc tới chuyện Phùng nhị công tử ngã ngựa. Hắn không có thói quen dài dòng liền đáp: "Là tứ ca ta."



Nụ cười của cô càng tươi hơn: "Hóa ra còn có cả đồng bọn." Xem ra cô cho rằng hắn là người đứng sau chuyện này. Phó Nguyên Tranh không có ý giải thích nên không tiếp lời nữa. Cô thấy vậy liền cho rằng hắn thừa nhận, cười hì hì rồi hỏi: "Lát nữa muội đến lò nung, huynh đi cùng nhé." [Vô[email protected]]



"Ừ."



"Buổi trưa cùng muội tới Dung Nguyệt Lâu ăn cơm?" Cô được voi đòi tiên.



"Tất nhiên rồi." Hắn dịu dàng mà đáp lại.



Vào cửa lò cần một tấm thẻ đồng đặc biệt, thứ này Uyển Ngọc đã chuẩn bị đâu vào đấy. Lúc rời quán trà cô liền đưa cho hắn: "Cầm lấy, nếu không huynh không vào được đâu."



Hắn cầm thẻ đồng trong bàn tay, lật qua lật lại nhìn. Trên đầu có những thông tin đặc thù như tên, chức vụ, chiều cao... Hắn bật cười: "Hóa ra tên huynh là Viên Lang? Viên Lang… Nguyên Lang?" (VD: 2 từ đồng âm. Còn Nguyên Lang nghĩa là "Lang quân Phó Nguyên Tranh" )




***



Nhà họ Phó đến hỏi, chọn ngày, nhà họ Lục liền bắt đầu lo liệu của hồi môn. Khuê phòng của Uyển Ngọc ngày ngày chật chội hơn, chỗ nào cũng thấy chất đồng những đồ vật được bọc vải đỏ. Những mảnh vải gấm đỏ ấy ánh lên gương mặt cô, như hoa đào ngoài cửa sổ.



Khi hai nhà Phó, Lục đang bận rộn thì Phó Nguyên Đạc ngã bệnh.



Sau khi được biết, Phó Nguyên Tranh liền đến nhà bếp lấy thuốc, đi về hướng phòng tứ ca.



Phòng đóng cửa kín mít, hắn đẩy cửa đi vào. Một khoảng tối tăm và sự bí bách liền ập tới. Hắn hơi chau mày, sau đó gọi một tiếng: "Tứ ca?"



Phó Nguyên Đạc đang nghiêng người nằm, bỗng cái lạnh phả vào mặt cùng một tiếng gọi đã làm hắn tỉnh, hắn thều thào hỏi: "Lục đệ?"



Phó Nguyên Tranh để thuốc lên bàn, thắp đèn dầu.



"Là đệ, đệ mang thuốc tới cho huynh."



Có ánh sáng, cuối cùng hắn cũng nhìn rõ được mặt tứ ca hắn. Sắc mặt vốn trắng bệch nay lại đỏ hồng kỳ quái, còn ánh mắt lúc nào cũng có thần nay trở nên không tiêu cự.



Hắn đi đến trước giường, giơ tay ra sờ trán Phó Nguyên Đạc, tức thì kinh ngạc mà hỏi: "Tứ ca, sao lại nóng thế này?"



Phó Nguyên Đạc không còn dư hơi sức, chỉ mở nửa con mắt, nói nhỏ: "Bệnh cũ ấy mà, uống vài thang thuốc là xong."



Hắn vội vàng đỡ tứ ca ngồi dậy và giúp hắn uống thuốc. Phó Nguyên Đạc uống mà không rên một tiếng, sau đó nhìn theo Phó Nguyên Tranh đặt bát thuốc về chỗ cũ thì mới hỏi: "Đã chọn ngày kết hôn chưa?"



"Rồi, nửa năm nữa. Tứ ca khỏi ốm mau đi."



Dường như Phó Nguyên Đạc chẳng nghe thấy câu sau của hắn, chỉ lẩm bẩm: "Nửa năm nữa..."



Lúc Phó Nguyên Tranh đi, Phó Nguyên Đạc nhìn theo bóng hắn, trong lòng thầm thở dài một hơi: Xin lỗi.