Anh Luôn Ở Bên Em
Chương 30 : Ngoại truyện 2.4
Ngày đăng: 13:15 19/04/20
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông đúng hẹn mà tới, cửa sổ phòng phò mã Phó Nguyên Tranh đóng kín, không có một tiếng động nào. Gia Thuần mặc áo lông cáo, cầm lấy bát thuốc thị nữ đưa cho rồi đẩy cửa, đi một mình vào trong phòng.
"Phò mã, uống thôi thôi." Giọng nàng như tiếng chim, cực kỳ êm tai.
Hắn trầm mặc, chỉ lặng lẽ ngồi đó.
Gia Thuần bưng thuốc đến trước mặt hắn, đút từng thìa, nhìn hắn nuốt xuống từng chút một, ánh mắt nàng cũng dần dần trở nên dịu dàng.
Một bát thuốc chẳng biết đút mất bao lâu, sau khi đặt xuống, Gia Thuần bèn lấy chiếc khăn tay trong tay áo, lau đi vài giọt thuốc dính bên miệng hắn.
Phó Nguyên Tranh bất ngờ giơ tay túm lấy cổ tay nàng. Hắn túm rất mạnh, như muốn bóp nát nó.
Gia Thuần trong khi quá đau đã thả lỏng bàn tay, chiếc khăn tay liền rơi xống. Ánh mắt hắn cũng nhìn theo nó rơi xuống, sau khi chạm đất, trên mặt khăn hiện rõ hình một đóa sơn trà màu trắng!
Hắn chợt bật cười, lại cười ha hả đến mức ho sằng sặc.
"Nàng đã biết từ lâu rằng tứ ca không phải ta?" Hắn lên tiếng đầy khó nhọc.
Gia Thuần gật đầu, không giấu diếm: "Không khó nhận ra."
"Vậy còn chọn ta làm phò mã? Nàng không sợ..."
Ánh mắt Gia Thuần rất kiên định: "Thiếp không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu đánh cuộc thì không nhất định sẽ thắng, nhưng nếu không cược, vậy chắc chắn sẽ thua."
Phó Nguyên Tranh suy sụp tinh thần: "Ta đã cược, thua sạch."
Đây là lần đầu tiên hắn đi ra khỏi phủ phò mã từ sau khi kết hôn. Hắn muốn đi làm rõ một số chuyện.
Vậy mà vừa tới trước Phó phủ, hắn liền kinh ngạc trước cảnh tượng trước mặt. Cả phủ chỗ nào cũng treo vải trắng, vô cùng thê lương.
Hắn lảo đảo đi vào, người làm đều nhận ra hắn, chỉ ngẩn ra mà thi nhau gọi: "Phò mã."
"Ta biết sớm muộn gì đệ cũng sẽ tìm ta." Phó Nguyên Đạc mặc đồ tang, quỳ trước linh cữu, giọng buồn buồn.
Phó Nguyên Tranh nhìn hắn, nhìn khuôn mặt giống mình tới bảy tám phần kia, đến nay, vì bệnh mà hai người giống nhau đã tới chín phần.
Phó Nguyên Đạc phát hiện trí nhớ của Phó Nguyên Tranh càng ngày càng mai một, dường như hắn càng ngày càng ngây ngốc, quên mất hắn là ai, ở vào thời nào, thậm chí còn không nhận ra cả Phó Nguyên Đạc hắn và Gia Thuần.
Có một ngày, mưa rả rích. Phó Nguyên Đạc lên trấn mua vài đồ dùng trong nhà. Ở chỗ ngoặt cuối chợ, hắn bất chợt bị thứ gì vướng chân mà lảo đảo suýt ngã sấp xuống. Quay đầu nhìn, hóa ra là một người mặc đồ đen toàn thân đầm đìa máu. Vốn là hắn không muốn dính phiền phức, nhưng đi chưa được bao bước thì nghe người nọ rên rỉ một tiếng. Lòng hắn mềm đi, hắn liền quay lại. Lật người nọ lại nhìn mặt, hắn kinh ngạc khi thấy người này hắn biết, chính là người họ Trình mà ngày đó cầm cuốn sổ cũ đưa cho hắn.
Phó Nguyên Tranh từng kể người này là một sát thủ độc lai độc vãng, chỉ nhận tiền làm việc. Trong một lần vô ý, Lục đệ đã cứu người này một lần, ấy thế mà người ta liền nhớ mãi sẽ trả ơn. Có thể thấy tuy hắn ta làm chuyện máu lạnh nhưng không phải là kẻ vô tình. Phó Nguyên Đạc quyết định cứu người.
Lê lết mãi mới cõng được người về nhà, không ngờ Phó Nguyên Tranh lại chẳng thấy đâu nữa. Hắn và Gia Thuần tìm một hồi ở gần đó mới tìm thấy Lục đệ cả người ướt sũng trong rừng trúc trên núi bên cạnh. Phó Nguyên Tranh lúc đó đang vỗ vỗ một thân trúc, ngắm qua ngắm lại, rồi lại lặng nghe âm thanh khi hạt mưa rơi vào nó. Khi nhìn thấy Phó Nguyên Đạc, hắn to gan xông đến, chỉ thân trúc kia, đòi chặt nó... Sau khi trở về, Phó Nguyên Tranh liền biến cây trúc thành cây tiêu, cả ngày ngồi trên tảng đá trước nhà thổi một khúc, "Nhớ người xưa"? ...
Lại một thời gian sau, Phó Nguyên Đạc cảm thấy giấy hắn mua về hết rất nhanh. Cuối cùng trong một đêm nọ, hắn dậy đi vệ sinh mới thấy Phó Nguyên Tranh lẳng lặng ngồi dưới ánh trăng, lật một tập giấy.
Hắn tò mò, len lén đến gần nhìn. Trên mỗi trang giấy đều là hình vẽ một cô gái, hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc nhíu mày hoặc cười, cực kỳ có hồn - chính là Lục Uyển Ngọc. Phó Nguyên Tranh bỗng chợt quay đầu lại, nhìn Phó Nguyên Đạc, ngừng động tác lật giở rồi chỉ một tờ giấy, hỏi: "Nàng là ai?"
Phó Nguyên Đạc nhìn hắn, hắn đích thân vẽ mà lại không biết đó là ai. Phó Nguyên Đạc giơ tay ra định cầm lấy, nhưng hắn không chịu, vội vàng giấu ra sau lưng.
"Lục đệ, nàng tên là Lục Uyển Ngọc, là thê tử của đệ. Nàng thích nghe đệ thổi tiêu nhất à? "Nhớ người xưa"?" Phó Nguyên Đạc đỡ hắn đứng dậy, nhẹ nhàng nói cho hắn nghe.
Sáng ngày hôm sau, Phó Nguyên Đạc vừa ra khỏi cửa thì thấy Phó Nguyên Tranh lại đang ngồi trên tảng đá lớn trước nhà.
Hắn vừa thổi xong một khúc, chầm chậm đặt cây tiêu trong tay xuống, quay đầu lại cười cười với Phó Nguyên Đạc.
Phó Nguyên Đạc đã không rõ bao lâu rồi hắn không thấy Lục đệ cười, hắn đi đến gần cười nói: "Sớm thế."
"Đệ muốn đi tìm nàng." Phó Nguyên Tranh đáp lời, có vẻ mù mờ.
Phó Nguyên Đạc nghi hoặc: "Tìm ai?"
"Thê tử của đệ, Lục Uyển Ngọc."
"Nhưng nàng đã chết rồi, mộ nàng ở bên kia kìa."
Phó Nguyên Tranh nhìn theo hướng ngón tay Phó Nguyên Đạc chỉ, phía xa xa, một gò đất nhỏ trụi lủi có một cái cây xanh xanh. Hắn cứ nhìn cái cây mới không cao lắm đó, buồn bực mà ho vài cái. Khóe miệng thì nở nụ cười: "Đúng mà, đệ phải đi tìm nàng rồi đây..."
Đời đời kiếp kiếp, đến khi viên mãn mới thôi.