Anh Luôn Ở Bên Em
Chương 7 : Nếu như đã quen biết
Ngày đăng: 13:15 19/04/20
Ngày hôm sau, ánh nắng chói chang, bầu trời không một gợn mây. Buổi trưa Viên Viên sửa soạn lại một lần những điều cần bàn bạc với giáo sư Phó về chuyên mục, lúc làm cũng hòm hòm rồi, Phó Bắc Thần liền gửi tin nhắn tới: Tôi tới rồi.
Khi Viên Viên sắp xuống tầng, Vương Nguyệt:đồng nghiệp phụ trách những ấn phẩm khác nhìn thấy cô, liền kéo cô lại nói: "Viên Viên, đi đâu đấy?"
"Đi hẹn người cho chuyên mục ạ."
Vương Nguyệt cười cười: "Trông không giống nhé, kiểu vội vội vàng vàng này y như đi gặp bạn trai."
"Chị nói xa rồi..."
"Được rồi, chị tin em! Lúc về nhớ mua chị đồ ăn đấy!" Sau đó nói món cổ vịt cay, chân gà cay của một tiệm nào đó.
"Thật ra chị muốn nhờ em mua đồ ăn đúng không?"
"Ngoan, đi đi!"
Viên Viên y như một con Pikachu, bị ném ra ngoài.
Viên Viên xuống lầu, vừa nhìn liền thấy xe của Phó Bắc Thần cùng chủ xe trong xe. Cô nhớ đến lời Vương Nguyệt nói vừa rồi, "kiểu vội vội vàng vàng":là do cô ngại không muốn để người ta đợi lâu. Tất nhiên là cô cũng có chút mong chờ được gặp anh.
Suy cho cùng, Phó Bắc Thần là người khiến cô cảm thấy... nhất trong số những người cô từng gặp. Cô nghĩ không ra một tính từ gì thích hợp để tả, chính là, những lúc ở bên anh, cô có một cảm giác "không uổng phí thời gian".
Viên Viên ngồi bên ghế lái, cô muốn hỏi về tình hình hồi phục của giáo sư Phó:Cô vẫn lo lắng đã ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của ông.
Nhưng Phó Bắc Thần đã mở miệng trước: "Em không cần lo, tinh thần giáo sư Phó rất tốt. Thắt dây an toàn đi." Dường như Phó Bắc Thần quá hiểu rõ cách suy nghĩ cùng lời nói của cô.
Anh đợi cô thắt dây an toàn xong liền khởi động xe.
"Phó Bắc Thần, cảm ơn anh." Không chỉ làm người liên hệ cho cô, mà còn đích thân đưa cô đi.
"Không có gì to tát, dù sao tôi cũng cần đi thăm giáo sư Phó." Phó Bắc Thần xoay tay lái, không lâu sau anh lại hỏi: "Em bao nhiêu tuổi?"
Viên Viên ngẩn ra, đáp lời: "Hai mươi ba."
"Hai mươi ba..." Anh lặp lại, nhưng không hề nói tiếp mà lại chuyển đề tài: "Thích đồ gốm sứ không?"
Trong đầu liền hiện lên hình ảnh của Phó Bắc Thần, như cây đón gió, vững chãi mà ấm áp. Viên Viên chợt thấy nao nao:lẽ nào cô đã ngang ngược quá rồi?
Trình Bạch cũng bật cười một tiếng, tiếng cười cực lạnh lẽo, có vẻ rất ghét cô là bề trên anh: "Em nghĩ hay đấy nhỉ."
Cái giọng khinh khỉnh đó làm Viên Viên suýt nữa thì xông tới cắn anh ta một phát:Dám khinh cô! Tuy cô cũng thừa nhận rằng mình nói vậy đã hạ thấp Phó Bắc Thần, làm cô có cảm giác phạm thượng.
Cuối cùng Viên Viên trừng mắt lườm người trước mặt cô một hồi rồi chạy trốn, suy cho cùng, cô không có đủ gan, cô là một kẻ nhát gan.
Khi ăn cơm cô cúi đầu từ đầu tới cuối, lòng nặng nề nên cũng không có hứng muốn ăn.
"Viên Viên? Viên Viên?" Trình Thắng Hoa gọi cô liên tục hai lần.
"Dạ?"
Trình Thắng Hoa cười hỏi: "Đang ăn cơm sao lại ngẩn ra thế? Thức ăn nguội cả rồi, ăn mau đi."
"Ồ, vâng ạ!"
Khó khăn lắm mới nuốt xong cơm, Trình Thắng Hoa lại gọi cô và Trình Bạch ở lại, ông nói: "Trình Bạch, chỗ Viên Viên làm việc không xa bệnh viện lắm, sau này con đưa đón em đi về đi."
"Cháu..." Viên Viên mở miệng định từ chối, nhưng người bên cạnh đã tiếp lời: "Vâng."
Trình Thắng Hoa quyết định: "Vậy cứ thế đi."
"Không, không cần đâu ạ." Chọn ngày chẳng bằng gặp ngày, hay là nói chuyện chuyển ra ngoài ở luôn bây giờ? Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải làm, thế là cô gom góp dũng cảm mà nói: "Chú, cháu muốn thuê phòng ở ngoài. Cháu đã tốt nghiệp rồi, không muốn tiếp tục làm phiền chú nữa ạ... Cháu luôn luôn kính trọng chú, cảm ơn chú, sau này vẫn luôn như thế. Cho dù cháu không ở đây nữa nhưng nếu rảnh cháu sẽ về thăm. Tới khi cháu có khả năng rồi nhất định cháu sẽ làm tròn chữ hiếu với chú y như với mẹ mình, biếu chú đồ ăn ngon, đồ tốt, tuy cháu không biết đến ngày nào cháu mới thành công." Trong lời nói của cô, lòng cảm ơn với Trình Thắng Hoa là thật từ đáy lòng.
Trình Thắng Hoa nghe vậy tất nhiên xúc động, nhưng ông không yên tâm để cô ở một mình bên ngoài.
Viên Viên thấy ông còn do dự, cô cũng không muốn làm khó ông, nhưng khi nhìn sang góc áo của người bên cạnh, cô lại cắn răng mà nói: "Chú, cháu nghĩ là, sau này cháu có bạn trai thì ở ngoài vẫn tiện hơn." Nói xong thì mặt cũng đỏ bừng.
Trình Thắng Hoa cười ha ha: "Chú không để ý tới chuyện này, đúng thật, hai đứa lớn rồi, cũng nên tìm người yêu."
Ông không hề biết rằng đứa nhỏ này chẳng qua chỉ không muốn nợ nhà ông nữa mà thôi.
Cuối cùng Trình Thắng Hoa cũng đồng ý. Trình Bạch nghe xong quyết định thì chỉ nói: "Không còn chuyện gì nữa thì con lên tầng."